*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quý Quân Tuyết đang ở phòng bếp nấu cơm, nghe thấy chuông cửa vang, tưởng Cảnh Triệt quên cái gì ở nhà, lau khô tay, vội đi mở cửa “Có phải anh quên.” Quý Quân Tuyết cười, một câu còn chưa nói xong, nhìn thấy Quý Quân Mỹ ở cửa thì giật mình hoảng sợ, sắc mặt bỗng trắng bệch, lời còn lại bị nghẹn ở trong cổ họng “Sao mà vừa thấy chị lại giống như nhìn thấy quỷ thế?” Quý Quân Mỹ tức giận lườm Quý Quân Tuyết một cái. “Cảnh Triệt đâu? Điện thoại của anh ta không tài nào kết nối được.” Nói xong, Quý Quân Mỹ đẩy cánh tay đang cầm tay nắm cửa của Quý Quân Tuyết ra, đi thẳng vào giống3như nhà mình vậy Thấy huyền quan không có dép của mình, cô ta liền thay dép lê của Cảnh Triệt “Anh Cảnh Triệt đi ra ngoài, chị tìm anh Cảnh Triệt có chuyện gì à?” “Có chuyện gì?” Quý Quân Mỹ kinh ngạc quay đầu lại, ngỡ ngàng liếc Quý Quân Tuyết một cái “Cái giọng của em nói cứ như chị là người ngoài ấy?” Nói xong, Quý Quân Mỹ hung hăng trừng Quý Quân Tuyết một cái, nhắc nhở lời nói của cậu khiến Quý Quân Mỹ mất hứng Sau đó cô ta xoay người đi vào phòng bếp, lấy từ tủ lạnh ra một chai nước khoáng Cô ta đi đến sofa ngồi xuống, đặt túi xuống, vặn nắp ra liền uống Quý Quân Tuyết tùy ý0giống như đã coi nơi này là nhà mình. Cô ta một hơi uống nửa bình nước khoáng, thở dài một hơi thật mạnh, sau đó đặt bình nước xuống, nâng cánh tay lên duỗi eo. “Aiz, lúc chị tới đây còn lo lắng lão già của cảnh Triệt còn ở nơi này, cuối cùng chị cũng có thể chuyển về rồi Ở khách sạn hai ngày đúng là bất tiện, thật phiền!” “...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết đóng cửa lại, đi vào phòng khách, đi đến trước mặt Quý Quân Mỹ và dừng lại. “Chị, anh cảnh Triệt nói đã chia tay với chị rồi, nếu chị chuyển về..” Quý Quân Mỹ thờ ơ phất tay “Anh ta chỉ giận nên nói thế thôi, anh ta mà thật sự5chia tay với chị thì sao còn có thể cho em ở nơi này?” “...”Quý Quân Tuyết xấu hổ nhấp môi dưới “Đúng rồi, em có chìa khóa trong nhà không? Cho chị một cái.” Nói xong, Quý Quân Mỹ vươn bàn tay tới trước mặt Quỷ Quân Tuyết “...”Quý Quân Tuyết khó xử nhìn cô ta Nghĩ đến ngày đó anh Cảnh Triệt cố ý dặn dò cậu, bất luận kẻ nào cũng không có thể cho chìa khóa. Quý Quân Tuyết lắc đầu: “Chị, em chỉ có một cái chìa khóa, không thể cho chị.” “Một cái chìa khóa thì cho chị đi, dù sao chị mỗi ngày ở nhà, em dù là tan học trở về, hoặc là tan tầm trở về đều có người mở cửa Chị4mà không có chìa khóa, ban ngày ra ngoài đi dạo thì không vào được nữa Hoặc là lát nữa đi ra ngoài, chị đánh một cái cho em là được!” “...”Quý Quận Tuyết do dự một lát, vẫn lắc đầu. “Anh Cảnh Triệt bảo cái chìa khóa của em, không thể cho ai cả.” Nghe vậy, Quý Quân Mỹ tức giận đến mức đứng bật dậy khỏi sofa “Quý Quân Tuyết mày có ý gì? Mày coi nơi này là nhà mày à? Coi chị mày như người ngoài?” “Tao nói cho mày, nhà này là Cảnh Triệt vì kết hôn với tạo nên mới mua, mày có quyền lợi gì chiếm lấy chìa khóa của tao? Đưa chìa khóa cho tao!” Quý Quân Mỹ lại duỗi tay9tới trước mặt Quý Quân Tuyết.