*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau đó, Phong Thiên Lãnh cúi người, mạnh mẽ hôn lên bờ môi của Quý Quân Tuyết. Quý Quân Tuyết liều mạng tránh né, nhưng người cậu đang bị đè vào cửa thủy tinh nên không tránh đi đâu được Cậu muốn giơ chân lên đá Phong Thiên Lãnh nhưng cơ thể hai người dán sát vào nhau quá nên cậu không thể nhấc chân lên được Cậu chỉ có thể chịu đựng nụ hôn ngang ngược, cuồng nhiệt của Phong Thiên Lãnh. Phong Thiên Lãnh cũng không cưỡng ép Quý Quân Tuyết quá lâu, chỉ một lát đã buông mỗi cậu ra, trên vẻ mặt đầy dịu dàng, tình cảm. “Quân Tuyết, tôi và anh ta không giống nhau Em là người yêu đầu tiên tôi đưa về nhà, cũng là người đầu tiên làm cho tôi động lòng thật sự So với3quá khứ không thể chấp nhận được của Cảnh Triệt thì bất cứ điểm gì tôi cũng mạnh hơn anh ta Ở nước T chúng ta sẽ không bị bất cứ ai cản trở cả Em và anh ta trở về không chỉ không còn gì mà còn phải đối mặt với sự chỉ chỏ, chê cười của người ngoài Cớ gì em phải làm như vậy?” Quý Quân Tuyết dùng sức đẩy Phong Thiên Lãnh ra “Vậy cớ gì anh như vậy? Biết rõ tôi không thích anh mà vẫn bám chặt lấy?” “Quân Tuyết, em còn quá trẻ, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ được tốt hay xấu Em ở lại nước T thì có thể có được tất cả Tất cả mọi thứ của tôi cũng là của em Cho dù là tiền tài, hay là địa vị, em sẽ giống như0vị vua vô cùng cao quý vậy.” Quý Quân Tuyết cười khẽ: “Đúng là rất mê hoặc Anh không ngại tôi không thích anh, cũng không sợ tôi mang đồ của anh rồi cuốn gói chạy mất sao?” “Tôi cam tâm tình nguyện.” Phong Thiên Lãnh nhướng mày, không hề để ý “Đúng là tôi còn trẻ, còn có rất nhiều chuyện không có cái nhìn sâu sắc như anh Nhưng tôi lại không tin một người dùng những lời về tiền tài, danh vọng để mê hoặc người khác lại không hề quan tâm tới tiền tài.” “Ở cùng với Cảnh Triệt là sự lựa chọn của tôi Coi như tương lai có gập ghềnh, tôi phải quỳ xuống thì cũng phải đi cho hết đường, trừ phi anh Cảnh Triệt không còn cần tôi nữa.” Nói rồi Quý Quân Tuyết tức5giận lách sang bên cạnh Phong Thiên Lãnh, đi tới trước ghế sofa, ngồi xuống Cậu không muốn ở một nơi nhỏ hẹp như bên cạnh cửa sổ, một lát nữa lại bị Phong Thiên Lãnh giữ lại “...” Phong Thiên Lãnh bình tĩnh đứng tại chỗ, miệng cong lên một nụ cười tà mị nhàn nhạt, hừ lạnh một tiếng. “Quân Tuyết, em đừng ép tôi phải ra tay Muốn Cảnh Triệt từ bỏ em, tôi có hàng trăm cách Chúng tôi là người buôn bán súng đạn, không giống với công dân tuân thủ pháp luật, mua bán bình thường như ngài Cảnh Pháp luật trong mắt chúng tôi khi cần thì có, khi không cần thì không có Đặc biệt là ở nước Z các em.” “...”Quý Quân Tuyết cũng không hiểu anh ta có ý gì mà cũng lười phải hiểu,4cậu không để ý tới Phong Thiên Lãnh nữa “Em nói xem, nếu bây giờ cha của ngài Cảnh sắp không xong thì em nói, anh ta sẽ ở đây chờ tiền được chuyển đến hay là chạy về để gặp cha anh ta lần cuối nhỉ?” “Anh...” Quý Quân Tuyết tức giận quay phắt đầu lại, nghiến răng, trừng trừng nhìn bóng lưng của Phong Thiên Lãnh. “Anh muốn làm cái gì?” Phong Thiên Lãnh từ từ xoay người lại, đi từng bước tới phía sau ghế sofa Quý Quân Tuyết đang ngồi, cúi người xuống, nắm lấy cơm của cậu, nhẹ nhàng nâng lên. “Đừng giận Anh nói rồi, thời gian là một thứ rất đáng sợ Em sẽ thích tôi Chỉ cần em ngoan thì tôi sẽ không ra tay với Cảnh Triệt.” Nói rồi Phong Thiên Lãnh buông Quý Quân Tuyết9ra, xoay người đi đến bên giường, chuẩn bị đi ngủ. Phong Thiên Lãnh nhàn nhã tựa vào đầu giường, vỗ vào chỗ bên cạnh, thản nhiên ra lệnh: “Tới đây!”