*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phong Thiên Lãnh.. ha ha.. tôi không chịu được...” Phong Thiên Lãnh khẽ cười Từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy Quý Quân Tuyết cười trước mặt anh ta như vậy Nhất thời sự ngọt ngào trào dâng, tay tiếp tục gãi Quý Quân Tuyết liều mạng lăn lộn né tránh, cậu cười tới mức chảy cả nước mắt. Phong Thiên Lãnh ôm lấy Quý Quân Tuyết, gãi khắp nơi. Chỉ có tiếp xúc trong tình huống như vậy thì Quý Quân Tuyết mới không thấy phiền, tránh né anh ta. Phong Thiên Lãnh rất hưởng thụ bầu không khí này... Cảnh Triệt đứng ở ban công hút thuốc Sau khi Quý Quân Tuyết rời đi, anh ta vẫn đứng một mình, từ tốn hút thuốc trên ban công như cũ Anh ta đang thấy buồn bực vì chuyện điều động vốn nội bộ trong công ty Bởi vì cha ngăn cản nên anh3ta chỉ điều động có một trăm triệu mà phải phiền phức như vậy. Đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động vang lên. Là cha gọi tới. Cảnh Triệt trầm mặc trong chốc lát rồi nhận điện thoại Đầu bên kia truyền tới giọng nói yếu ớt của Cảnh Đức Chính, “Triệt Nhi, con đang ở đâu? Bác sĩ nói bệnh cũ của cha sắp không chống chọi được bao nhiêu năm nữa Con không thể ngoan ngoãn nghe lời trở về chăm sóc bộ xương già này hay sao?” Nói rồi Cảnh Đức Chính giả vờ ho khan Nghe vậy, vẻ mặt Cảnh Triệt bất đắc dĩ, thờ ơ nói: “Cha, cha đừng giả vờ ốm nữa Con đã hỏi bác sĩ trước rồi, ông ấy nói cha sẽ sống lâu trăm tuổi.” “...” Cảnh Đức Chính tức đến không nói nên lời: “Cái thằng nhóc này, không phải cha0muốn nhìn con một cái nên mới gọi điện cho con sao Mấy ngày rồi không đến đây, con đang ở đâu? Cha bảo người tới đón con.” “Không cần đâu ạ Con đang ở nước ngoài.” “Sao con lại chạy ra nước ngoài rồi? Đi giải sầu sao? Cũng được, thằng nhóc kia đi rồi thì cứ để nó đi đi, con còn tìm làm gì? Nó là loại người giống như chị nó thôi Chắc cũng là loại thấy tiền thì sáng mắt nên bỏ chạy...” Cảnh Đức Chính còn chưa nói hết thì Cảnh Triệt đã đột nhiên tắt điện thoại vì bực bội Anh ta không muốn nghe người khác nói bất cứ một câu nào nói xấu Quý Quân Tuyết. Anh ta không muốn nhìn cha mình giả ngu, cha anh ta rõ ràng biết anh ta ở nước ngoài làm gì nên mới có5ý giữ tiền lại, không cho anh ta điều động, lúc này còn giá ngu nữa Ngay lúc Cảnh Triệt mới cất điện thoại đi thì chợt nghe thấy tiếng kêu “Á!” ngắn ngủi từ phòng bên cạnh truyền đến Là giọng của Quý Quân Tuyết Tim Cảnh Triệt siết lại, anh ta cho rằng Quý Quân Tuyết đang xảy ra tranh chấp với Phong Thiên Lãnh Không đến một lúc sau lại nghe thấy Quý Quân Tuyết nổi giận, khẽ gằn lên. “Không muốn, tôi nói không muốn, anh đã nghe thấy chưa?” Nghe vậy, Cảnh Triệt sầm mặt xuống, dập tàn thuốc trong tay đi rồi quay phắt người lại, đi vào trong phòng, đi ra cửa, lúc vặn mở cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa trái lại. Cảnh Triệt tức đến giơ chân, chuẩn bị đá văng cửa ra Ngay lúc anh ta định đạp cửa4thì đột nhiên do dự hai giây, đặt chân xuống Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Nhạc Phong, anh ta không muốn vì hành vi của mình mà mang tới phiền toái cho Nhạc Phong Anh ta chỉ đạp hỏng cửa, nhưng nếu truyền tới tai Nhạc Phong thì sẽ làm khó Phong Thiên Lãnh. Cảnh Triệt quay lại ban công, định nhảy qua ban công với khoảng cách hai mét Chỉ là anh ta mới đi tới ban công thì sát vách đã truyền tới tiếng cười ha ha của Quý Quân Tuyết. “...” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ta cho rằng Quý Quân Tuyết xảy ra mâu thuẫn với Phong Thiên Lãnh chứ, sao giờ lại cười vui vẻ như vậy? Ngay cả khi Quý Quân Tuyết đi với anh ta cũng khó mà vui vẻ được như vậy.. Nghĩ thể, trái9tim Cảnh Triệt chợt siết lại...