*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9úc này anh ta mới nhìn thấy trong lòng bàn tay Cảnh Đức Chính chính là một mặt dây chuyền hình giọt nước màu xanh lam Cảnh Triệt nhặt lấy mặt dây chuyền rồi đưa tới trước mặt Quỷ Quân Tuyết và thản nhiên hỏi: “Sao nó lại ở trong tay cha của anh vậy?” “...”Quỷ Quân Tuyết rũ mắt xuống, mím môi, trầm mặc trong chốc lát Trong lòng giãy giụa một lúc nhưng cậu vẫn nói sự thật: “Nó bị bác trai kéo đứt ạ.” “Thế nên cha anh mới ngã từ trên tầng xuống à?” “...”Quý Quân Tuyết theo bản năng gật đầu “...” Lúc này, Cảnh Triệt mới chú ý tới cần cổ trắng như tuyết dưới lớp áo hoodie của Quý Quân Tuyết có một vết máu tụ siết thật dài trông vô cùng bắt3mắt Cảnh Triệt đưa tay lên, kéo cổ áo hoodie của cậu ra, Quý Quân Tuyết giật mình, theo bản năng rụt cổ lại Cảnh Triệt xoa cổ của Quý Quân Tuyết, làn da nơi đó vốn dĩ mềm mại, trơn bóng thì lúc này lại sưng phù cả lên Anh ta đau lòng, xoa nhẹ nhàng hơn “Có đau không?” “...” Quý Quân Tuyết ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn Cảnh Triệt thật sâu, sau đó lắc đầu Có câu nói này của anh ta là cậu không thấy đau gì cả Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Quý Quân Tuyết, đáy lòng Cảnh Triệt chợt thấy tê dại. Chỉ sợ Quý Quân Tuyết đã phải chịu không ít ấm ức Xảy ra chuyện thế này, hẳn trong lòng cậu rất lo lắng, sợ hãi, cậu lo anh ta0sẽ không tin cậu thế nên mới không chủ động giải thích Đúng là một cậu bé ngốc nghếch! Cảnh Triệt đau lòng ôm lấy đầu cậu để cậu tựa lên vai của mình... Đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành một loạt kiểm tra cho Cảnh Đức Chính Ngoại trừ một số vết trầy da nhỏ thì Cảnh Đức Chính chỉ bị gãy xương đùi, phải bó bột một chân và nằm viện. Hai tiếng sau, Cảnh Đức Chính mới dần tỉnh lại Khi ông ta thấy chân mình bị treo lên thì mới biết mình bị gãy xương đùi Ông ta đưa mắt nhìn quanh phòng thì thấy con trai mình đang ngồi ở bên giường, Cảnh Đức Chính mới thấy yên tâm và khẽ gọi: “A Triệt!” Cảnh Triệt đang cúi đầu xem điện thoại thì bị giọng nói của5Cảnh Đức Chính kéo lại, anh ta thản nhiên hỏi: “Cha tỉnh rồi à, cha có muốn ăn gì không?” Cảnh Đức Chính lắc đầu, hơi duỗi bàn tay khô gây ra nắm lấy tay cảnh Triệt. “A Triệt, cha xin con, đừng tiếp tục qua lại với thằng nhóc kia nữa có được không?” “...” Cảnh Triệt hơi mím môi dưới, vẻ mặt lại bình thản nhìn Cảnh Đức Chính, không hề trả lời. Đáp án của anh ta rất rõ ràng, không thể. “Con xem, chỉ vì cậu ta mà con bán cả cổ phần của công ty Bây giờ cậu ta đã đẩy cha xuống cầu thang tới mức ngã gãy cả chân thể này rồi, sớm muộn gì thì nhà họ Cảnh chúng ta cũng sẽ bị cậu ta làm cho tan nát thôi Hôm nay cha bị cậu4ta hại thành thế này rồi mà còn chưa đủ hay sao?” “A Triệt, con phải tin cha Cha sẽ không hại con đâu Thằng nhóc kia không phải loại người gì đàng hoàng hết Lúc con không ở đó, con có biết cậu ta đã đẩy cha, đánh cho thể nào không? Nhất định cha phải kiện nó ra tòa, để nó phải ngồi tù mới được Loại người ác độc này nên chết đi thì hơn!” Cảnh Đức Chính kích động kéo tay Cảnh Triệt lắc lắc. cảnh Triệt vẫn bình tĩnh, yên lặng không nói gì. Người ác độc? Nên chết đi? Cha của anh ta cũng mắng Quý Quân Tuyết trước mặt cậu như vậy sao?