*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “...” Cảnh Triệt cầm điện thoại để bên tai, có chút ngỡ ngàng Anh ta suy nghĩ một hồi, trong đầu cố gắng nhớ lại chuyện của hôm qua, từng đoạn kí ức đan xen Một hồi sau, anh ta mới nhớ lại chuyện mà luật sư Tần đang nói đến Hôm qua, luật sư Tần cũng có đến phòng, lúc này anh ta mới nhớ ra May là luật sư gọi điện thoại cho anh ta, nếu không thì Cảnh Triệt đã thật sự quên luôn chuyện này rồi Tối qua uống nhiều rượu như vậy, lại bị hạ thuốc, anh ta mơ mơ hồ hồ vốn không nhớ gì cả Không thì rất phiền phức nếu thật sự có giấy chứng nhận kết hôn, anh ta lại phải đi ly hôn, nhất3định Cung Tư Vũ sẽ không đồng ý ly hôn Đến lúc đó thì không thể dứt nỗi phiền phức Cảnh Triệt trả lời: “Đương nhiên không làm, tôi đã có vợ rồi, sao lại có thể kết hôn nữa chứ.” Nói xong, Cảnh Triệt liếc nhìn Quý Quân Tuyết bên cạnh đang nằm khom như con tôm, ngủ như say như chết, đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại bên tai của cậu “...” Có vợ rồi? Sao anh ta không biết gì cả “Luật sư Tần thông minh như vậy, có phải tôi nên thưởng gì cho anh không đây.” Luật sư Tần mỉm cười: “Đây vốn là phận sự của tôi, đáng lẽ Cảnh tổng không nên khách sáo mới đúng.” Cảnh Triệt và luật sư trò chuyện vài0câu rồi gác máy, mặt anh ta sầm lại Anh ta thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, nghĩ lại có chút lo lắng, nếu luật sư không gọi điện thoại đến thì anh ta đã thật sự kết hôn với Cung Tư Vũ. Cảnh Triệt vừa cầm điện thoại để lại lên đầu giường thì nó lại reo lên Anh ta tưởng là luật sư Tần lại gọi đến, kết quả nhìn lại thì thấy cha anh ta - Cảnh Đức Chính. Hôm nay cha xuất viện, chắc là cũng đã biết chuyện của Cung Tư Vũ Cảnh Triệt muốn xem cha còn bắt anh ta cưới Cung Tư Vũ nữa không? Nghĩ vậy, khóe miệng của Cảnh Triệt nhướng lên, anh ta nghe điện thoại, lạnh nhạt chào hỏi. “Alo! Cha ạ?”5“Hôm nay là ngày lễ, con về nhà ăn cơm đi Hôm nay, em gái con và em rể con cũng về, Cảnh Hi cũng dẫn bạn về nhà đấy.” “...” Nghe vậy, Cảnh Triệt ngẩn người ra, khóe miệng nhướng lên, nhắc nhở: “Cha, con sẽ không về một mình đâu, hôm nay là ngày lễ, con không thể để Quân Tuyết ở nhà được.” “Vậy thì cùng đến đi.” “...” Cảnh Triệt thực sự muốn cười lớn tiếng, xem ra cha thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, cố tình hỏi: “Cha không phản đối bọn con chứ? Cha, con không hy vọng hôm nay xảy ra chuyện gì không vui trong nhà đâu.” “Cái thằng này, trong mắt con, cha là người không kiểm chuyện là4không yên à? Cậu bé kia chưa từng đến nhà chúng ta, nếu chuẩn bị không đủ thể diện, cha sẽ đuổi hai người ra ngoài ngay, đừng làm mất mặt cha.” “...” Cảnh Triệt hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên, lại cố tình giả vờ bình tĩnh nói: “Vâng, con biết rồi ạ, con sẽ kính trà, tặng tiền lì xì cho cha mẹ.” Cảnh Đức Chính gác điện thoại, Cảnh Triệt cầm điện thoại hưng phấn cười ha ha. Quý Quân Tuyết bị anh ta làm thức giấc, dụi đôi mắt lim dim, nhìn Cảnh Triệt đang ngây ngô cười. “Anh Cảnh Triệt, anh sao vậy?” Cảnh Triệt để điện thoại xuống, xoay mình đặt Quý Quân Tuyết ở dưới người, hồn nhanh lên đôi mắt, mũi, môi9của cậu rồi dịu dàng nói bên tai cậu: “Anh đang vui, vui lắm, cuối cùng chúng ta cũng được gia đình anh chấp thuận rồi.”