TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4234 THÍCH TƯ MƯU VẪN KHÔNG CAM TÂM.

Sáng hôm sau, Hoa Thiên Hải và Hoa Vi Vi đi chuyên xe về vực Diệt Vong.

Có hai rương Thiên Hỏa Đan, Hoa Thiên Hải tràn đầy tự tin, trước khi đi còn vỗ ngực nói nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hoa Vi Vi muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm Lâm Chính một lúc lâu, chỉ nói một tiếng “minh chủ bảo trọng”.

Đợi xe rời đi, Lâm Chính cũng thở dài một hơi.

Nhắc tới, cũng đến lúc anh phải đi rồi.

Sắp đến ngày hẹn với Đế Nữ, cũng nên đi thu dọn đồ đạc rồi.

Lâm Chính suy nghĩ, quay người vào học viện.

Đúng lúc đó đột nhiên có vài chiếc xe dừng lại nơi cửa, sau đó từng nhóm đông người bước tới phía này.

“Ồ? Đó không phải đạo diễn Thích sao?”.

“Sao ông ta lại đến đây?”.

“Đây là nhân vật đầu sóng ngọn gió trong giới giải trí gần đây! Ông ta chạy đến đây làm gì?”.

Một số người đến học viện khám bệnh nhìn thấy Thích Tư Mưu được hai anh em Thiết Lộng Vũ đưa đến thì không khỏi bàn tán.

Lâm Chính cũng cực kỳ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thích Tư Mưu.

Vẻ mặt Thích Tư Mưu vô cùng khó coi, mặc dù ông ta đã đến đây nhưng trong lòng vẫn vô cùng mất cân bằng.

“Cậu Lâm, chúng tôi dẫn Thích Tư Mưu đến đây rồi, xin cậu hãy xử lý!”.

Thiết Lộng Vũ đi tới, chắp tay nói.

“Xử lý?”.

Lâm Chính nhìn Thích Tư Mưu, cười nhẹ: “Tôi tưởng ông ta đến xin tha”.

“Tôi… Tôi đến để xin tha…”.

Thích Tư Mưu lắp bắp, nhỏ giọng nói: “Cậu Lâm, là tôi hồ đồ, làm ra nhiều chuyện hồ đồ, mong cậu… tha thứ cho tôi…”.

Lâm Chính nghe vậy lắc đầu nói: “Chuyện này không kết thúc dễ dàng như ông nói. Thích Tư Mưu, tôi sẽ không xử lý ông quá nhiều, tôi chỉ giở ra tính lại một vài món nợ cũ của ông, ông nên chịu phạt thế nào thì phải chịu phạt thế đó, những cái khác tôi sẽ không hỏi nhiều!”.

Thích Tư Mưu nghe vậy thì biến sắc: “Cậu Lâm, trong giới giải trí của chúng tôi có bao nhiêu người trong sạch chứ? Cậu làm vậy chẳng phải hủy tôi rồi sao?”.

“Có bao nhiêu người trong sạch?”.

Lâm Chính cười lạnh lùng: “Trong sạch hay không không phải do bản thân các người nói sao? Ông là ông lớn trong giới, nếu ngay cả ông cũng không trong sạch, làm sao hi vọng người bên dưới trong sạch?”.

“Cậu có thể lập lại trật tự của giới giải trí chúng tôi nữa hay sao?”.

Thích Tư Mưu thẹn quá thành giận, nghiến răng quát lên.

“Tôi cảm thấy điều này đối với tôi mà nói cũng không khó”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Cậu…”.

Thích Tư Mưu còn muốn nói gì đó nhưng bị Thiết Lộng Vũ ở bên cạnh trừng mắt.

Những ý nghĩ đến bên miệng lại không nói nên lời.

“Được rồi, quay về đi, nếu tôi là ông thì sẽ chủ động nhận tội, những chuyện khác không cần nói nhiều nữa”.

Lâm Chính xua tay, không muốn nói nữa.

“Vâng, vâng, cậu Lâm, quấy rầy rồi!”.

Thiết Lộng Vũ cười gượng, vội vàng cúi đầu khom lưng, sau đó quay người định kéo Thích Tư Mưu đi.

Thích Tư Mưu vẫn không cam tâm.

Mình từ Thượng Hỗ xa xôi đến đây, thần y Lâm lại có thái độ này!

Thật khiến người ta tức giận!

Cả đời ông ta chưa bao giờ bị sỉ nhục thế này!

Thích Tư Mưu thầm hừ một tiếng, giận dữ quay người đi.

Nhưng khi bọn họ vừa ra ngoài cửa, một chiếc xe dừng trước cửa, sau đó một bóng người xuống xe, bước nhanh vào học viện.

Thích Tư Mưu kinh ngạc.

“Lôi võ trưởng?”.

Ông ta chấn động trong lòng, trên mặt đầy vẻ khó tin.

“Sao Lôi võ trưởng lại đến đây?”.

Thiết Lộng Văn ở bên cũng ngạc nhiên dụi mắt.

Mấy người họ vội vàng tiến tới bắt chuyện, nhưng Lôi võ trưởng đi vội vã, phớt lờ bọn họ, bước nhanh đến trước mặt Lâm Chính chào hỏi.

Nhìn cảnh đó, Thích Tư Mưu như bị sét đánh…

Đọc truyện chữ Full