Thích Tư Mưu vừa nói, mắt vừa nhìn ra phía sau Thiết Lộng Vũ.
Nhưng nhìn một hồi cũng không nhìn thấy bóng dáng của thần y Lâm, không khỏi sửng sốt.
Thiết Lộng Vũ không nói gì, người ở đằng sau lại tiến tới bắt giữ Thích Tư Mưu.
“Các người làm gì vậy?”.
Thích Thường sốt ruột, lập tức hét lên.
Vệ sĩ trong biệt thự đều xông tới.
“Không biết tự lượng sức!”.
Thiết Lộng Vũ hừ một tiếng, cơ thể chuyển động, giống như sư tử vồ mồi, ba năm lượt đã đánh gục những vệ sĩ đó.
Thích Thường thấy vậy vô cùng kinh ngạc.
“Thiết Lộng Vũ! Ông điên rồi à? Mau bảo người của ông buông tay!”.
Thích Tư Mưu giận dữ gào lên: “Tôi là ân nhân cứu mạng của ông! Nếu năm xưa không có tôi, hai anh em ông đã đói chết rồi! Hôm nay ông lại lấy oán báo ân sao? Tên súc sinh lòng lang dạ thú! Mau buông tay ra!”.
“Thích Tư Mưu! Tôi thừa nhận năm xưa không có ông thì đã không có hai anh em chúng tôi ngày hôm nay, cho nên hôm nay chúng tôi đến báo đáp! Chúng tôi không phải người vong ân phụ nghĩa! Thích Tư Mưu, nếu ông không muốn nhà họ Thích gặp nạn diệt vong thì hãy đi theo tôi! Tôi sẽ cố gắng giữ mạng cho ông!”.
Thiết Lộng Vũ lạnh lùng nói.
“Ông muốn dẫn tôi đi đâu?”.
Thích Tư Mưu trợn to mắt hỏi.
“Đi gặp thần y Lâm!”.
“Cái gì? Ông… Ông muốn giao tôi cho thần y Lâm?”.
“Thích Tư Mưu! Ông còn chưa nhìn nhận rõ tình hình sao?”.
Thiết Lộng Vũ đến gần hơn, lạnh lùng nói: “Thực lực và sức mạnh của thần y Lâm vốn không cùng một cấp bậc với ông! Nếu ông muốn nhà họ Thích của ông đều chết hết, tôi sẽ lập tức buông tay rời khỏi đây. Tôi sẽ liều một trận với thần y Lâm, cho đến khi chết! Ông có thể cân nhắc!”.
Thích Tư Mưu run rẩy, mắt mở to, không tin nổi nhìn Thiết Lộng Vũ.
Ông ta biết Thiết Lộng Vũ không phải đang đùa.
“Ông… đến Giang Thành rồi sao?”.
“Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi về Long Quốc chính là tìm thần y Lâm!”.
“Kết quả… thế nào?”.
“Nói với ông thế này vậy, một người bên cạnh thần y Lâm cũng có thể giết tôi trăm nghìn lần!”.
Thiết Lộng Vũ nhỏ giọng nói, trong mắt vẫn còn tràn đầy kinh hãi.
Ông ta không biết Hoa Thiên Hải có cấp bậc gì ở tập đoàn Dương Hoa, nhưng nhìn Hoa Thiên Hải cung kính đứng trước cửa, kiên nhẫn đợi Lâm Chính họp xong mới đi vào, có vẻ không phải nhân vật hàng đầu ở tập đoàn của Lâm Chính.
Một đại năng siêu cấp mà còn như vậy thì nhân vật đỉnh cao trong tập đoàn Lâm Chính sẽ có thực lực thế nào?
E rằng có gọi toàn bộ Lôi Đình Điện tới cũng không đủ cho Dương Hoa đánh…
“Đồ hèn nhát! Rõ ràng là ông không dám so chiêu với thần y Lâm nên mới nói như vậy!”.
Thích Thường không phục, cắn răng gào lên.
“Không dám so chiêu với thần y Lâm?”.
Thiết Lộng Vũ nói: “Được, tôi sẽ so chiêu với thần y Lâm, nhưng tôi phải nói cho ông biết! Một khi tôi ra tay, chuyện này sẽ không còn đường vãn hồi. Tôi chết cũng không sao, tất cả người nhà họ Thích các ông hãy đợi đồ đao của thần y Lâm chôn chung với tôi đi!”.
Nói xong, Thiết Lộng Vũ phất tay.
Đám người kia thả Thích Tư Mưu ra.
Sau đó, Thiết Lộng Vũ đi ra khỏi biệt thự.
“Chờ đã!”.
Thích Tư Mưu sốt ruột hét lên.
“Đạo diễn Thích, ông còn gì muốn nói nữa?”.
Thiết Lộng Vũ lạnh lùng hỏi.
“Thiết Lộng Vũ, tôi… tôi đi với ông!”.
Thích Tư Mưu mệt mỏi bất lực lên tiếng.
Thích Thường mở to mắt, cuối cùng không nói gì.
“Thích Tư Mưu, ông sẽ không hối hận về quyết định này đâu. Đợi ông nhìn thấy thủ đoạn thật sự của thần y Lâm, ông sẽ mừng vì quyết định này!”.
Thiết Lộng Vũ khàn giọng nói, phất tay, đám người lập tức dẫn theo Thích Tư Mưu ra ngoài.