Vẻ mặt Đế Nữ căng thẳng, nhìn con dao găm dưới đất, hồi lâu cũng chưa nói gì.
“Sao thế? Cô không dám à?”
Ý cười và sự lạnh lùng trong mắt Thái tử rõ ràng hơn.
“Điện hạ, người này nhận lời mời của tôi đến chăm sóc vườn hoa để lấy lòng bệ hạ, nếu vô cớ giết hắn, thì… không ổn lắm”.
Đế Nữ giải thích.
“Không ổn ư? Hừ, tôi giết người mà còn cần có lý do sao? Hắn chỉ là người làm vườn thôi, tôi muốn cô lập tức đi móc tim hắn ra, nếu cô không làm thì hôm nay tôi sẽ xử lý cô”.
Thái Tử cười nhạo, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.
Đế Nữ run lên, lập tức hiểu được ý tứ của Thái Tử.
Hóa ra đây mới là mục đích của Thái Tử.
Gọi là giết Lâm Chính chẳng qua chỉ muốn mượn cớ, vòng vo nhiều như thế, hắn vẫn nhắm vào Đế Nữ.
Thật ra Thái Tử đã muốn có được Đế Nữ từ lâu, có mấy lần cũng muốn cưỡng ép cô ta, nếu không phải vì Đế Nữ lanh trí chạy thoát mấy lần, cũng khó giữ được mình trong sạch.
Thật ra Đế Nữ cũng không quá mức xem trọng vấn đề trinh tiết, nhưng nếu giao một thân trong trắng của mình cho con trai của kẻ thù, giao cho kẻ biến thái như vậy, thì còn đau khổ hơn cả giết cô ta nữa.
“Điện hạ, xin đừng làm khó tôi”.
Đế Nữ nghiêm túc từ chối.
Suy cho cùng cô ta cũng có thân phận quận chủ, có tư cách phản bác.
Nhưng hôm nay Thái Tử không giả vờ nữa, hắn vung tay lên.
Soạt...
Tám người lực lưỡng lao ra từ xung quanh điện đường.
Ai trong tám người này cũng đều cầm vũ khí có tạo hình kỳ lạ, hai mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn Đế Nữ.
“Cẩm Huyền Nữ, cô cho rằng mình là cái thá gì? Cô chỉ là một món hàng rách đến chó cũng không coi thường, là một con đê tiện đến côn trùng cũng ghê tởm. Nếu không phải cô giết cả nhà mình, trở thành công thần bình định hỗn loạn, phụ hoàng ngại miệng lưỡi của mọi người nên không giết cô, nếu không cô đã trở thành món đồ trang trí trong phòng ngủ của tôi rồi”.
“Tôi vừa ý cô là phúc đức của cô, thế nhưng cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Vậy được, tôi không cần cô nữa, tám người này đều rất giỏi thuật hợp tu, tôi muốn chúng kết hợp với cô diễn một màn kịch, tôi cảm thấy rất thú vị đấy”.
Nói rồi Thái Tử lui về trên ghế, mặt đầy vẻ chế giễu nhìn Đế Nữ.
Đế Nữ hoảng hồn, sợ hãi và tuyệt vọng nhìn tám người này.
Cô ta có thể cảm nhận được thực lực của tám người này rất mạnh.
Nếu cùng nhau xông lên, dù cô ta có thể đánh thắng tám người này thì cũng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Lúc đó từng nhóm cấm vệ quân sẽ bao vây điện Thái Tử.
Lúc đó Đế Nữ có mọc cánh cũng khó thoát.
Bố mẹ còn đang đợi mình đi cứu mà.
Lúc này chỉ có thể chịu nhục vì lợi ích toàn cục.
Đế Nữ nhắm chặt mắt lại, khàn giọng nói: “Điện hạ, tôi… tôi đồng ý với yêu cầu của anh, tôi đồng ý… phục vụ anh…”
“Bây giờ mới đồng ý? Muộn rồi”.
Thái Tử lại bật cười, mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Tôi trước giờ không thích cho người khác cơ hội lần thứ hai. Lúc nãy cô đã từ chối, tôi đã không còn hứng thú với cô nữa, cô vẫn nên hầu hạ tám người này cho tốt. Có lẽ lát nữa, họ sẽ nhẹ tay với cô, cô vẫn có thể giữ lại một mạng”.
“Anh…”
Đế Nữ tức đến mức hai mắt phun ra lửa, cả người toát ra sát khí.
“Muốn đánh người ư? Cô có tư cách đó à?”
Thái Tử cười nhạo, cũng sử dụng khí kình.
Bỗng chốc một luồng khí kình trấn áp trên người Đế Nữ.
Hai chân Đế Nữ mềm nhũn quỳ xuống đất, ngẩng phắt lên không thể tin nhìn Thái Tử.
“Thực lực của anh… sao lại tăng lên nhiều thế?”, cô ta nói.
“Hơ, cô tưởng tôi là người vô dụng bất tài sao?”
Thái Tử khinh thường nói.
Đế Nữ nghiến răng.
Thái Tử chắc chắn đã dùng cấm thuật nên mới khiến cho thực lực tăng nhanh như thế.
Nhưng dù là thế thì cũng là mạnh hơn cô ta.
Đế Nữ không ừ hử tiếng nào.
Cô ta biết kế hoạch của mình đã thất bại hoàn toàn, nguyện vọng cứu bố mẹ chỉ có thể mang theo mà chết.
Cô ta nhìn hai bàn tay mình, định tự hủy thân xác để giữ gìn trong sạch.
Nhưng lúc này một tiếng hô vang lên.
“Thái Tử điện hạ khoan đã”.
“Hả?”
Thái Tử nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại bước lên phía trước, bình tĩnh nói: “Thái Tử điện hạ, đừng làm chuyện này trở thành phức tạp như vậy, chẳng phải anh muốn Đế Nữ moi tim tôi ra sao? Nếu thế thì cứ để cô ta làm đi”.
“Anh chắc chứ?”
Thái Tử cảm thấy có hứng thú.
Có lẽ hắn cũng chưa từng gặp người nào lại chủ động bảo người khác móc tim mình.
“Đương nhiên, thật ra chuyện này không cần phải đến mức nào, chẳng phải chỉ là móc tim thôi sao? Anh bảo Quận Chủ đại nhân làm là được”.
Lâm Chính bày ra bộ dáng chẳng sao cả nói.
“Ha ha, thú vị, thú vị đấy”.
Thái Tử bật cười, thậm chí cảm thấy thoải mái, chỉ Đế Nữ nói: “Nghe thấy không? Người ta bảo cô đi móc tim gan của hắn đấy, cô còn không ra tay”.
Đế Nữ xoay người lại, khó tin nhìn Lâm Chính, không hiểu anh muốn làm gì.
Lúc này Lâm Chính lại nói.
“Thái Tử điện hạ, móc tim cũng được, nhưng tôi mong người của anh có thể tránh đi một chút, đợi họ đi rồi, anh bảo Quận Chủ đại nhân làm”.
“Hả? Tại sao?”
Thái Tử thắc mắc hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tim của tôi khá đặc biệt, tôi lo sau khi móc ra lại dọa họ sợ”.
Lâm Chính mỉm cười nói.