Các quần thần của Kiếm Vương Triều đều trố mắt đứng nhìn.
Ngay cả Quốc Vương cũng nheo mắt lại, không nói một câu.
Hạ gục chỉ trong nháy mắt!
Việc này gần như tương đương với việc bị giết trong tích tắc!
Không ai ngờ được rằng, đường đường là Thái Tử của Kiếm Vương Triều mà ngay cả cơ hội để đánh trả cũng chẳng có, ngay lập tức bị Niếp Thanh Hồng khống chế...
Rất nhiều người cảm thấy ớn lạnh.
Lần này, đám người Cuồng Đao Hải cũng im lặng.
Bọn họ đã tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến kết quả như thế này...
Lâm Chính cầm lấy thanh kiếm, trừng mắt nhìn Niếp Thanh Hồng, như thể rất kinh hoàng.
Một lát sau, sự kinh hoàng đó biến thành vẻ phẫn nộ và không cam lòng.
“A!”
Anh lại giơ kiếm lên rồi đâm về phía Niếp Thanh Hồng thêm một lần nữa.
Nhưng hành động của anh lại quá chậm chạp và buồn cười trong mắt Niếp Thanh Hồng.
Niếp Thanh Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, trở sống đao lại đập thẳng vào ngực của Lâm Chính.
Lâm Chính ngay lập tức phun ra máu, nặng nề ngã xuống đất.
Thấy vậy, không ít người đều lặng lẽ lắc đầu.
“Thì ra Thái Tử của Kiếm Vương Triều lại yếu đuối và buồn cười như thế, thật khiến người ta thất vọng!”
Niếp Thanh Hồng cất đao, mặt không cảm xúc nói: “Nếu Thái Tử của một quốc gia chỉ có bản lĩnh như thế, thì tôi nghĩ thực lực tổng thể của cả Kiếm Vương Triều có lẽ cũng không cao hơn mấy đâu!”
“Vừa nãy không tính, tôi... tôi vẫn chưa chuẩn bị xong! Chúng ta đánh lại đi!”
Lâm Chính tỏ vẻ không phục, lớn tiếng gào lên.
“Có làm lại một ngàn lần nữa, kết quả cũng sẽ không thay đổi!”
Niếp Thanh Hồng lắc đầu, sau đó quay đầu về phía đám người Cuồng Đao Hải nói: “Tôi cho rằng, việc kết thông gia với Kiếm Vương Triều là hoàn toàn không cần thiết, chi bằng chúng ta tìm các thế tộc khác giúp đỡ còn hơn! Tôi thấy người của Kiếm Vương Triều, e rằng sẽ không đối phó được với những mối nguy cơ của Cuồng Đao Hải chúng ta!”
Nghe vậy, đám người Cuồng Đao Hải đều chìm vào im lặng.
Niếp Thanh Hồng cho đao vào trong vỏ, xoay người đi lại chỗ Quốc Vương ở đằng xa, chắp tay chào.
“Bệ hạ, Thanh Hồng lỡ mạo phạm, xin hãy tha tội”.
Sắc mặt của Quốc Vương hết sức u ám, không nói gì, chỉ hung hăng nhìn vào Thái Tử.
"Con... vừa nãy con hơi chủ quan! Nếu đánh với cô ta thêm một trận nữa thì kết quả chưa chắc sẽ như thế này đâu!”
Lâm Chính bước tới, mặt đỏ bừng, nói vòng vo.
"Rác rưởi, không phải con đã chuyên tâm tu luyện cấm thuật ở trong cung điện một thời gian dài ư? Tại sao lại vô dụng như vậy chứ?”
Quốc Vương tức giận nói.
“Con... Con...”
Lâm Chính ấp a ấp úng.
“Người đâu, Thái Tử bỏ bê việc tu luyện làm mất tôn nghiêm của vương triều chúng ta! Nhốt lại cho tôi! Nhốt lại ngay lập tức!”
Quốc Vương tức giận hét lên.
“Rõ!”
Hai thị vệ trái phải lập tức xông đến, dẫn Lâm Chính đi.
"Đừng mà, con không phục! Con có thể đánh tiếp! Vừa nãy là do con đã chủ quan thôi! Là con đã sơ ý!”
Lâm Chính gào lên liên tục, như thể vẫn muốn bào chữa cho những lỗi lầm của mình.
Nhưng Quốc Vương lại hoàn toàn phớt lờ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Ngay sau đó, Lâm Chính đã bị dẫn ra khỏi cung Kiếm Thanh.
Sắc mặt Quốc Vương u ám, quay người rời đi.
Nhóm quần thần cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Đám người Cuồng Đao Hải cười mỉa mai không ngừng, lập tức quay người đi.
Trong mắt bọn họ, cuộc liên hôn này đã không còn cần thiết nữa.
Nếu biểu hiện của Thái Tử tốt hơn dù chỉ một chút, thì cũng đáng để họ cân nhắc lại.
Nhưng khi vừa ra tay đã khiến cho mọi người hoàn toàn thất vọng.
Đây là Thái Tử của Kiếm Vương Triều sao?
“Lần này, may có cô chủ thăm dò trước, nếu không, chúng ta sẽ không biết được thực lực của Kiếm Vương Triều lại tệ hại như vậy!”
“Đúng vậy, nhớ năm xưa, Kiếm Vương Triều được coi là một thế lực không thể coi thường ở trong vực Diệt Vong, không ngờ hôm nay lại kém cỏi như thế”.
“Đi mau đi mau, chúng ta phải quay về nói rõ ràng với chưởng môn”.
Đoàn người vội vàng rời khỏi hoàng cung, không thèm chào hỏi.