“Nghiệt súc, đúng là nghiệt súc!"
Quốc Vương nằm trên ghế, được tám người khiêng đến phía sau vườn hoa, trên đường đi không ngừng mắng chửi.
Thậm chí sau nhiều giờ, cơn giận của ông ta vẫn chưa nguôi ngoai.
" bệ hạ, chắc chắn là vừa nãy điện hạ nhất thời sơ suất, bệ hạ đừng nóng giận, cẩn thận tổn thương long thể!"
Thái giám già bên cạnh vội nói giúp.
"Nhất thời sơ suất ư? Dù có sơ suất thế nào cũng không đến mức không có sức đánh trả chứ? Thằng nhóc này nhất định là thường ngày lười biếng, bỏ bê tu luyện!"
Quốc Vương tức giận nói: "Sau khi trẫm lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa, dùng nó để đạt tới cảnh giới phi thăng, trở thành Lục Địa Thần Tiên, trẫm sẽ đích thân dạy dỗ thằng nhóc này!"
"Nô tài chúc bệ hạ phi thăng thành công!"
Thái giám già vội cười nói.
Chẳng mấy chốc, cơ thể béo núc ních của Quốc Vương được khiêng đến phía sau vườn hoa.
Giờ phút này, phía sau vườn hoa đầy ắp cấm vệ quân, ba nhóm trong ba nhóm ngoài.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Thanh âm như sóng.
“Đứng lên đi!”
Quốc Vương xua tay, lười nhìn đám người này, đôi mắt híp như hạt đậu chỉ tập trung vào Thiên Tuyển Diệp Hoa được mọi người vây quanh.
Thiên Tuyển Diệp Hoa tối nay vô cùng đặc biệt.
Cánh hoa nở rộ, tràn ngập ánh sáng lấp lánh, phản chiếu ánh trăng sáng, cực kỳ độc đáo, giống như hoa thần.
Ánh mắt Quốc Vương nóng bỏng, lộ ra vẻ mong ngóng.
Chỉ cần có được Thiên Tuyển Diệp Hoa, ông ta sẽ là người đầu tiên trong lịch sử Kiếm Vương Triều phi thăng đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Đến lúc đó, Kiếm Vương Triều nhỏ bé sẽ không đủ tầm với ông ta, ông ta muốn nhìn toàn bộ vực Diệt Vong, thống nhất vực Diệt Vong.
"Chinh phạt thiên hạ, xưng vương xưng bá, trở thành bá chủ muôn đời, đều nhờ vào Thiên Tuyển Diệp Hoa nho nhỏ này!"
Quốc Vương híp mắt cười, trong mắt tràn đầy khát vọng.
"À, Đế Nữ đâu?"
Lúc này, Quốc Vương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu mở miệng hỏi.
“Thưa bệ hạ, nô tài không biết”, Thái giám già cúi đầu nói.
“Không biết ư? Không ở trong cung sao?”
"Nô tài đã sai người đi tìm Quận Chủ đại nhân, nhưng Quận Chủ đại nhân không ở trong điện”.
“Vậy thợ chăm hoa mà nó đưa đến đâu?” Quốc Vương nhíu mày, thấp giọng nói.
“Thưa bệ hạ, thợ chăm hoa đã bị Thái Tử giết chết rồi!”
Thái giám già nói.
"Cái gì? Bị Thái Tử giết chết hả?"
Quốc Vương nhíu mày, hầm hừ nói: "Thái Tử không biết người này có tác dụng với trẫm sao? Cứ giết hắn như vậy à? Không thể chờ đến khi trẫm dùng xong thợ chăm hoa này rồi mới giết sao?"
"Bệ hạ, nô tài cho rằng Quận Chủ đại nhân... cũng bị Thái tử điện hạ...”
Thái giám già do dự không thôi, cẩn thận nói.
Sắc mặt Quốc Vương căng chặt, lạnh lùng nói: "Trẫm đã sớm nhìn ra Thái Tử có hứng thú với Đế Nữ, nhưng nếu nó không thèm để ý đến nguyện vọng của trẫm, cưỡng bức Đế Nữ thì thằng mất dạy này, nhất định phải bị trừng trị!"
"Bệ hạ bớt giận...”
“Thôi vậy, chờ hái xong Thiên Tuyển Diệp Hoa rồi nói sau!”
Quốc Vương phất tay, chọn ra vài thợ chăm hoa, đi về phía Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Hoa đẹp nở rộ, tất nhiên phải xử lý một chút, đảm bảo nó có thể suôn sẻ nở, thậm chí dưới sự chăm sóc của thợ chăm hoa, hiệu quả nở hoa của nó sẽ tốt hơn.
"Sắp đến giờ rồi!"
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Chỉ thấy từng cánh Thiên Tuyển Diệp Hoa bắt đầu bung nở, lộ ra nụ hoa bên trong, hương thơm nồng nàn dần dần tỏa ra xung quanh.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong hương thơm mê người này, ai nấy đều tràn đầy mong ngóng.
Đây là Thiên Tuyển Diệp Hoa sao?
Chỉ ngửi thôi cũng đủ say lòng người.
"Được rồi, tất cả đã sẵn sàng!"
Trên mặt Quốc Vương nở nụ cười phấn khích.
Các thợ chăm hoa căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Sau lung là cấm vệ quân nhìn chằm chằm bọn họ.
Một khi mấy thợ chăm hoa này có bất kỳ thay đổi hoặc sai lầm nào, họ sẽ giết chết thợ chăm hoa, để bảo đảm an toàn cho Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Ầm!
Tiếng nổ vang khắp hoàng cung.
Tất cả mọi người đều run bần bật.
Quốc Vương quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
“Thưa bệ hạ, hình như trong cung Thái Tử đã xảy ra chuyện?”
Có người run rẩy nói.
"Thái Tử ư?"
Sắc mặt Quốc Vương thay đổi, khẽ quát: “Mau bảo người đi xem!”
"Rõ, thưa bệ hạ!"
Ngay lập tức có người chạy về phía cung Thái Tử.
Nhưng người đó còn chưa chạy bao xa đã thấy có tên thái giám hốt hoảng chạy đến.
Hắn vừa đến trước mặt Quốc Vương, đã quỳ xuống khóc lóc kêu lên: "Bệ hạ, không ổn rồi, Thái Tử điện hạ... chết rồi!"