Một bóng người be bét máu lảo đảo đi đến vườn hoa phía sau.
Người đi ngang qua đều nhìn bóng người này, ai cũng khiếp sợ.
“Trời ạ, là Thái Tử điện hạ”.
“Điện hạ, người làm sao thế?”
“Không sao chứ điện hạ?”
Các cung nữ, thái giám vội vàng vây quanh run rẩy nói.
“Mau, mau đỡ tôi đến vườn hoa phía sau”.
Thái Tử ôm ngực đau đớn nói.
“Vâng thưa điện hạ”.
Mọi người vội vàng đỡ hắn đi.
Không lâu sau, Thái Tử được dìu đến vườn hoa phía sau.
Mọi người nhìn Thái Tử be bét máu, không khỏi giật mình.
“Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Một người có khí tức và thực lực khá mạnh nhanh chân bước đến, sắc mặt nghiêm trọng nói.
“Mau đến cung của tôi để chi viện cho bệ hạ. Người của Cuồng Đao Hải định bắt tôi làm con tin để chiếm lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa, nhưng tôi may mắn trốn thoát, bệ hạ đến đó trợ giúp nhưng bị người của Cuồng Đao Hải bao vây. Các người mau đi trợ giúp, nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ trách tội các người”.
Thái Tử hét lên.
“Gì cơ? Cuồng Đao Hải?”
“Chẳng phải họ đã đi rồi sao?”
“Lẽ nào… người Cuồng Đao Hải giả vờ rời đi, thật ra muốn lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa của bệ hạ nên cố ý lẻn vào hoàng cung?”
“Khốn kiếp, người Cuồng Đao Hải bắt nạt người quá đáng”.
“Tôi thấy Niếp Thanh Hồng đó là cố ý thăm dò thực lực của Thái Tử, xem võ công của Thái Tử thế nào, sau đó lẻn vào cung của Thái Tử bắt Thái Tử đi, dùng Thái Tử đổi lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Đê tiện! Cuồng Đao Hải! Chúng ta phải giết chúng. Đàn ông thì lấy luyện đan, phụ nữ thì làm vạc thịt”.
Một đám cao thủ tức giận gầm lên.
“Các người đừng chậm trễ, mau chóng đến cung của Thái Tử để hộ giá! Mau lên”.
Thái Tử hét lên.
Mọi người lập tức rút kiếm xông đến.
“Khoan đã”.
Ngay lúc này cường giả trước đó bỗng nói.
“Anh còn do dự gì nữa?”
Thái Tử lạnh lùng hỏi.
“Điện hạ, nhiệm vụ của bọn tôi là canh giữ nơi này, nếu chúng tôi đến cung của người thì Thiên Tuyển Diệp Hoa này… phải thế nào?”
Người đó thấp giọng nói.
“Cái thứ chết tiệt! Tính mạng của bệ hạ quan trọng hay Thiên Tuyển Diệp Hoa rác rưởi này quan trọng hơn? Các anh không phân biệt được sao? Mau cút đi hộ giá cho tôi! Nếu bệ hạ có mệnh hệ gì, tôi sẽ lột da các người”.
Thái Tử gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
Người đó vẫn chần chừ, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực.
Ngay lúc này lại có một bóng người toàn thân là máu vội chạy đến.
“Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”
Mọi người nhìn sang.
Là thái giám già đi theo bên cạnh bệ hạ.
“Công công, ông sao thế?”
Mọi người vây lại.
“Cuồng Đao Hải mưu đồ bất chính, đang bao vây tấn công bệ hạ, bệ hạ huyết chiến khó địch, quân cấm vệ đã được điều động nhưng kẻ trộm có thế lực lớn, ngay cả chưởng môn Cuồng Đao Hải cũng ra tay rồi. Bệ hạ có lệnh, các người phải mau chóng đến chi viện, nếu ai không đi thì phải chết”.
Thái giám già vừa thở hổn hển vừa nói.
Nghe nói thế, mọi người lòng như lửa đốt, không dám do dự nữa, lập tức chạy đến cung của Thái Tử.
Không lâu sau, người ở vườn hoa phía sau đều chạy đi hết.
Chỉ còn lại bốn thị vệ canh giữ bên cạnh Thiên Tuyển Diệp Hoa.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Còn không đi chi viện cho bệ hạ?”
Thái Tử quát bốn người đó.
“Thưa điện hạ, chúng tôi thành thật xin, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ Thiên Tuyển Diệp Hoa, bệ hạ đã có chỉ dụ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cho phép chúng tôi rời khỏi Thiên Tuyển Diệp Hoa nửa bước! Xin thứ lỗi!”
Một người nói với khuôn mặt không cảm xúc.
“Thế nên các người không thèm quan tâm đến sự sống chết của bệ hạ luôn sao?”
Thái Tử trợn mắt hỏi.
“Thánh chỉ như trời, không thể thay đổi, trừ khi bệ hạ đích thân đến ra lệnh”.
Người đó nói.
Nghe thế Thái Tử gật đầu.
“Cũng phải, nếu đã thế, các người đừng đi, tôi nghĩ họ đi chắc có thể đối phó được với đám người Cuồng Đao Hải”.
Vừa dứt lời, Thái Tử xoay người rời đi.
Bốn người tiếp tục nhìn chằm chằm Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Thái Tử xoay người bỗng chạy trở lại, rút một thanh đao dài tuyết trắng ra chém mạnh vào một thị vệ.
Thị vệ đó không kịp phòng vệ bị lưỡi đao chém trúng.
Sức mạnh phi thăng vô tận như một dòng điện chạy vào người người đàn ông, khiến hắn nổ tung, chết ngay tại chỗ.