TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4263 “AI CHO PHÉP CÁC NGƯỜI VÀO ĐÂY?”.

Trong cung điện u ám sâu xa.

Vài bóng người đang ngồi trước bàn đá lớn.

“Tình hình thế nào rồi? Có phát động tấn công được chưa?”.

Một người đàn ông tóc đỏ mặt chữ điền, dáng người cao to bước nhanh vào, hỏi bằng giọng sang sảng.

Nhưng người trước bàn tròn chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên liếc hắn, sau đó lại cúi xuống.

Không ai muốn trả lời câu hỏi của hắn.

Người đàn ông tóc đỏ nhíu mày.

Lúc này, một ông lão mặc áo khoác xám mỉm cười: “Khổng Dương đại nhân, cậu đừng vội, thám tử của chúng ta đang trên đường đi. Lần này là pháo hiệu màu đỏ, tôi nghĩ chắc là pháo hiệu tấn công”.

“Pháo hiệu màu đỏ? Là pháo hiệu cao cấp sao?”.

Người đàn ông tóc đỏ sửng sốt, muốn hỏi tiếp gì đó.

Lúc này, một người phụ nữ tóc dài màu bạc, mặc áo choàng đen và một người đàn ông trung niên đi vào cung điện.

Người đàn ông tóc đỏ nhíu mày, lập tức trở về vị trí của mình.

“Người đến đủ cả rồi chứ?”.

Người phụ nữ tóc bạc hỏi.

“Nữ Hoàng đại nhân, người đã đến đủ! Chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.

Ông lão mặc áo choàng xám cười nói.

“Vậy được”.

Người phụ nữ tóc bạc rút một cuộn giấy ra, đặt trên bàn đá chuyền tay đọc.

Bọn họ lần lượt đọc qua, không ai không biến sắc.

“Chúng tôi nhận được tin, liên minh Thanh Huyền đột nhiên bắt đầu tập kết quy mô lớn, nhiều thành viên ở bên ngoài đã quay về nơi đóng quân. Không chỉ như vậy, ngay cả các thế tộc có liên quan đến liên minh Thanh Huyền cũng bắt đầu hành động, trong đó có cả Lôi Trạch Thiên Các!”.

Cô gái tóc bạc nói.

Bọn họ im lặng một lúc.

Người đàn ông tóc đỏ nói với người phụ nữ kia: “Rốt cuộc vùng cực hàn phía Bắc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Nghe nói người của liên minh Thanh Huyền gặp sự tấn công của những người đó, tử thương thảm trọng. Tên họ Lâm đã bao giờ chịu thiệt nhiều vậy đâu, chắc là đang nóng lòng đi báo thù!”.

Một người phụ nữ đứng tuổi che miệng khẽ cười.

“Đúng là thứ không biết điều, cậu ta nghĩ thân phận như cậu ta mà có thể tùy tiện chọc giận những đại năng đó sao?”.

Người đàn ông tóc đỏ khinh thường nói.

“Nhưng mà Nữ Hoàng đại nhân, sao vô duyên vô cớ liên minh Thanh Huyền lại động vào bọn họ? Ở đó cực kỳ rét lạnh, hầu như không có tài nguyên gì, bọn họ ẩn cư nơi đó cũng chỉ muốn truy cầu trường sinh. Chẳng lẽ tên họ Lâm kia thèm muốn mảnh đất lành kia, muốn cướp về để tìm đạo trường sinh hay sao?”.

Ông lão khoác áo choàng màu xám hỏi.

“Chuyện này tôi đã sai thám tử đi điều tra. Nhưng tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt, bất kể động cơ của Lâm minh chủ là gì, chúng ta cũng nên đi lấy thứ chúng ta cần rồi!”.

Cô gái tóc bạc thản nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đưa ra chiến lệnh cao nhất! Các bộ lập tức tập kết tất cả sức mạnh, tiến đến núi Thiên Thần! Nhớ rõ, lần hành động này không những phải giành được núi Thiên Thần, mục tiêu quan trọng nhất là phải làm suy yếu thực lực của liên minh Thanh Huyền, mọi người rõ chưa?”.

“Vâng!”.

Bọn họ đồng thời đứng dậy, hô lớn.

“Không đánh bại Thanh Huyền, thề không bỏ cuộc”.

Trong đêm tuyết lớn bay phần phật.

Vài bóng người chớp nhoáng trước hang động băng dưới Cô Sơn.

“Gia chủ… Gia chủ, tôi bắt được thỏ tuyết rồi… Chúng ta có thể nấu canh uống…”.

Một người đàn ông mũi bị lạnh đến mức đỏ bừng, toàn thân dính đầy sương tuyết, lảo đảo đi vào hang động băng, run rẩy nói.

Nhiều bóng người nằm ngang nằm dọc trong hang động băng, có khoảng hai mươi đến ba mươi người.

Bọn họ co cụm với nhau, ôm nhau lấy hơi ấm, nhưng dù vậy bọn họ vẫn bị lạnh run lẩy bẩy.

Ngoài ra, phía sau bọn họ còn có vài người đã hoàn toàn đóng băng, dựa vào tường.

Những người đó đã không còn thở nữa, hồn về Tây Thiên.

“Nhóm lửa, nghĩ cách nhóm lửa, nấu canh thỏ tuyết!”.

Ngạo Hàn Mai gian nan đứng dậy, khàn giọng nói.

Một cánh tay của cô ta đã đứt, chỗ đứt bị sương lạnh bao phủ, máu không chảy ra được, nhưng khí lạnh không ngừng truyền vào cơ thể cô ta qua vết thương khiến sắc mặt cô ta tái mét, cơ thể không ngừng run rẩy.

Trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, cô ta không thể vận khí kình tự chữa lành vết thương.

Nơi này còn rét lạnh hơn cả vùng cực hàn, được gọi là Hàn Ngục Thiên Địa.

Ở thế gia Ngạo Tuyết thì nơi này sẽ được coi là cấm địa.

Dù là người chịu lạnh giỏi mấy đi nữa cũng không dám tùy tiện bước chân vào.

Lúc trước cô ta bị Băng Ma Viên và đại năng nuôi nó dồn đến đường cùng, chỉ có thể dẫn theo một bộ phận người trong tộc chạy đến đây.

Cô ta đoán bọn họ sẽ không dám đến đây.

Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không chịu được nơi thế này.

Nhưng cô ta thì có thể chống đỡ được bao lâu?

Vài người còn hoạt động được bắt đầu châm lửa.

Nhưng bọn họ có cố hết sức cũng không nhóm được lửa.

“Những cành cây được gom về quanh năm sương băng bao phủ, hoàn toàn đốt không cháy, chúng ta… chúng ta không nhóm lửa được…”.

Một người mếu máo nói.

Ngạo Hàn Mai im lặng một lúc, âm thầm cắn răng đi thẳng tới, đặt tay lên những cành cây bị đóng băng.

Vù!

Một làn gió nóng tuôn ra từ giữa lòng bàn tay cô ta.

Đó là khí kình trong cơ thể cô ta.

Những người khác thấy vậy đều biến sắc.

“Gia chủ, cô hãy dừng tay!”.

“Nếu cô sử dụng hết chút khí kình cuối cùng trong cơ thể, cô sẽ bị đóng băng chết đấy!”.

“Mau dừng tay!”.

Vài người xông tới, muốn ngăn cản Ngạo Hàn Mai.

“Đứng lại cho tôi!”.

Ngạo Hàn Mai đột nhiên nghiêm túc quát lên.

Bọn họ dừng bước.

“Nghe đây, tôi là gia chủ, bảo vệ mọi người an toàn là trách nhiệm của tôi. Hôm nay để mọi người rơi vào cảnh nguy hiểm vốn là do tôi thất trách, bây giờ tôi chỉ đốt chút lửa cho mọi người thì có là gì?”.

Nói xong, Ngạo Hàn Mai đột nhiên tăng thêm khí kình.

Vù!

Cành cây đóng băng lập tức bị ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy.

“Nhanh bắc nồi…”.

Ngạo Hàn Mai yếu ớt ngồi dưới đất, suy nhược thở dốc.

“Mau… Mau bắc nồi!”.

“Mau nấu canh, mau nấu canh…”.

Mọi người lập tức bắt tay vào làm việc.

Chẳng lâu sau, canh thỏ tuyết nóng hổi đã nấu xong.

Những người sắp bị đóng băng đến chết uống một ngụm canh tuyết thỏ, lập tức hồi phục lại không ít.

Người trong hang động băng coi như đã hồi phục tinh thần.

Ngạo Hàn Mai cũng uống một chén, nhưng cô ta tiêu hao nhiều khí kình như vậy, chỉ uống một miếng canh thì không chống đỡ được cái lạnh đáng sợ ở Hàn Ngục Thiên Địa, chỉ có thể co người trong góc run lẩy bẩy.

Đúng lúc này…

Loạt soạt…

Tiếng bước chân đạp trên tuyết vang lên.

Người trong hang động băng đều căng thẳng, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa hang.

Một cô gái mặc áo trắng như tuyết đi vào.

Bọn họ kinh ngạc, lập tức rút kiếm đứng dậy, bộ dạng chuẩn bị đại chiến.

Nhưng giây sau, một luồng thần lực vô biên bao bọc lấy bọn họ.

Sau đó, kiếm trên tay mỗi người đều biến thành sương mù, biến mất như làn khói.

“Cái gì?”.

Ngạo Hàn Mai kinh hãi, mở to mắt nhìn cảnh này.

“Cô là ai?”.

“Ai cho phép các người vào đây?”.

Cô gái áo trắng lạnh lùng lên tiếng: “Hoặc là các người đi theo tôi, không thì sẽ trở thành một phần của nơi này!”.

Đọc truyện chữ Full