“Lâm minh chủ! Cậu… Cậu làm gì vậy?”.
Ngạo Thái vội vàng rút kiếm lùi về sau, sợ đến mức tay cầm kiếm cũng run rẩy.
“Ngạo Thái tộc trưởng, tôi hỏi ông, hai kiếm này có thay cho lời giải thích với chi tộc Thái các ông không? Nếu không đủ, ông có thể tiếp tục!”.
Lâm Chính nói.
Ngạo Thái nhíu mày, vẻ mặt phức tạp, ném kiếm xuống đất.
“Lâm minh chủ, cậu không cần phải làm vậy. Cho dù có đâm cậu trăm kiếm nghìn kiếm thì đã sao? Con trai tôi đã chết, không thể sống lại”.
“Tôi biết, là tôi có lỗi với mọi người, là tôi đã khiến mọi người phải đổ máu”.
Lâm Chính nghiêm túc nói: “Nhưng tôi bảo đảm với mọi người, mọi người sẽ không đổ máu một cách vô ích!”.
Nói đến đó, Lâm Chính quay người đứng trước mặt tộc trưởng của các chi trong tộc Ngạo Tuyết, nhìn các tộc trưởng, nhìn người của tộc Ngạo Tuyết đang đứng ở cửa thành nhìn về phía này, cao giọng hô.
“Lần này tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho mọi người, cho mọi người một lời giải thích hợp lý, cho mọi người phần thưởng mà mọi người xứng đáng được có!”.
“Mọi người đã phải trả giá bằng máu thì cũng nên nhận được phần thưởng!”.
“Nghe đây! Tôi sẽ khiến những kẻ đã tàn hại người của tộc Ngạo Tuyết nợ máu phải trả bằng máu, bắt bọn họ đền mạng!”.
“Tôi sẽ cướp lại tất cả những thứ không thuộc về bọn họ, làm phần thưởng cho mọi người!”.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đã nhuốm máu thế gia Ngạo Tuyết!”.
“Tôi sẽ đưa danh tiếng của thế gia Ngạo Tuyết vang vọng khắp vực Diệt Vong!”.
“Tôi sẽ dẫn dắt mọi người tiến lên một độ cao mới!”.
“Tôi sẽ khiến người đời phải sợ mọi người, tôn kính mọi người, khấu bái mọi người!”.
“Đây là lời hứa của Lâm Chính tôi với mọi người!”.
“Chỉ vì mọi người đã hăng hái chiến đấu, chảy máu hi sinh vì tôi!”.
Nói xong, Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, vung về phía tường thành to lớn.
Vèo vèo vèo…
Sức mạnh phi thăng hóa thành ánh đao đâm mạnh vào tường thành.
Một chữ “Thề” to lớn hiện ra.
“Lấy đó làm chứng, nếu làm trái lời thề, Lâm Chính tôi sẽ xuống địa ngục!”.
Lâm Chính lớn tiếng hét, từng chữ vang vọng, giống như sấm sét vang vọng khắp Ngạo Tuyết Thành.
Tộc trưởng các chi trong tộc Ngạo Tuyết đều sững sờ.
Người trong tộc Ngạo Tuyết ai nấy đỏ mắt, ý chí chiến đấu ngập tràn, đồng loạt quỳ xuống.
“Lâm minh chủ! Chúng tôi sẵn sàng đi theo cậu!”.
“Mong cậu hãy dẫn chúng tôi đi trả thù!”.
“Chúng tôi muốn trả thù cho những người đã chết trong tộc!”.
“Chúng tôi muốn bọn họ phải nợ máu trả bằng máu!”.
“Nợ máu trả bằng máu!”.
“Nợ máu trả bằng máu!”.
“Nợ máu trả bằng máu!”.
Người của tộc Ngạo Tuyết phẫn nộ hét lên, chỉ muốn chạy đi giết Băng Ma Viên, trả thù rửa hận ngay lập tức.
Lâm Chính im lặng quan sát tất cả, quay người lên ngựa, đi vào trong thành.
Mọi người đồng loạt nhường đường, chắp tay cúi đầu, như nghênh đón vương giả.
Ngạo Thái cũng im lặng dõi theo.
“Ngạo Thái! Ông làm gì vậy? Ông quên kế hoạch chúng ta bàn bạc trước kia rồi sao?”.
Lúc này, một giọng nói trách móc bỗng vang lên từ bên cạnh.
Ngạo Thái quay lại nhìn, ở bên cạnh là người đàn ông trung niên hói đầu để râu dài, nói: “Ngạo Kim, đây không phải lỗi của tôi! Tình hình này ông bảo tôi phải làm sao? Chẳng lẽ lại đâm Lâm minh chủ trăm nghìn đao thật? Làm vậy thì người của các chi tộc khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào?”.
Người tên Ngạo Kim nhíu mày, bực dọc nói: “Vậy phải nghĩ cách thêm. Tôi nói ông biết, nếu không thoát khỏi liên minh Thanh Huyền, tôi và ông làm sao giành lại chức vị gia chủ? Chẳng lẽ ông muốn nhìn một con nhóc miệng còn hôi sữa dẫn dắt thế gia Ngạo Tuyết chúng ta sao? Vậy thì gia tộc chúng ta còn có tương lai hay không?”.
Ngạo Thái im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Ngạo Kim, lỡ như… Lâm minh chủ thực hiện được lời thề mà cậu ta nói lúc nãy thì sao?”.