“Hàn độc sao? Tôi...tôi không biết, tôi không có thuốc giải...”
Đôi mắt người đàn ông ánh lên vẻ kỳ dị, người này gào lên: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động đến một cong lông của tôi thì anh nhất định sẽ không thoát khỏi đây được đâu. Tôi sẽ khiến anh mạng phải đền mạng”.
Hắn vừa dứt lời thì một cánh tay đã bay ra xa. Máu tươi phun ra nhu mưa và bị đông cứng.
Người đàn ông run rẩy. Ở nơi lạnh lẽo thế này một khi bị thương thì hàn khí sẽ xâm nhập vào cơ thể. Khi đó dù thực lực có mạnh như thế nào thì cũng sẽ dễ bị mất mạng.
“Anh...”, người đàn ông run lẩy bẩy.
“Còn không nói sao. Nếu đã vậy thì tôi đành phải đưa anh lên đường thôi”.
Lâm Chính điềm đạm nói sau đó giơ tay chộp lấy người đàn ông. Bàn tay anh bùng lửa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì người đàn ông sẽ bị Lâm Chính đốt thành tro bụi mất.
“Dừng...dừng tay, tôi nói, anh hỏi gì tôi cũng nói hết...”, người đàn ông sợ hãi tột cùng.
“Thuốc giả hàn độc ở đâu?”
“Tinh thông hàn độc chỉ có Năm Thiên Vương. Nếu tìm Nam Thiên thì bọn họ nhất định sẽ có thuốc giải”.
“Nam Thiên Vương sao?”
“Sơn cốc chúng tôi phân làm bốn vùng do Đông Thiên Vương, Nam Thiên Vương, Tây Thiên Vương và Bắc Thiên Vương thống trị. Tôi là người của Bắc Thiên Vương. Hôm nay tôi tới canh núi”.
“Các người làm gì?”
“Tìm kiếm trường sinh, tìm kiếm sự vĩnh hằng”
Lâm Chính đanh mặt: “Vậy tức là anh không biết cách nào để giải được hàn độc”.
“Không biết, dù anh có giết tôi thì tôi cũng không biết”.
“Vậy sao, vậy sức mạnh phi thăng của anh là thế nào? Tại sao không có cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà lại giống như đã đột phá vậy”, Lâm Chính lại nói.
“Điều...điều này...”, người đàn ông lầm bầm.
“Còn không nói”, Lâm Chính lại thổi bùng ngọn lửa và dí sát gần.
“Tôi nói”.
Người đàn ông vội kêu lên: “Bởi vì chúng tôi đã tiến hành lột xác cho sức mạnh phi thăng, khiến nó tạo ra được biến dị”.
“Biến dị sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Đúng...biến dị, chúng tôi có phương pháp tu luyện đặc biệt dù không thể bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thì cũng không khác thần tiên là bao. Nếu không có vị Lục Địa Thần Tiên thực thụ ra tay thì không ai là đối thủ của chúng tôi hết”, người đàn ông nói.
“Vậy sao? Vậy tại sao anh không phải là đối thủ của tôi”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Người đàn ông không biết phải nói gì. Nếu đấu thêm một trận nữa thì thực sự là Lâm Chính sẽ không thể khống chế được đối phương dễ dàng như thế này. Vì vậy anh thắng đối phương chẳng qua vì đối phương không biết sức mạnh khủng khiếp của thể xác anh.
“Người của sơn cốc các anh đều như vậy à, sức mạnh phi thăng đều biến dị rồi sao?”
“Đúng vậy, đây là tiêu chuẩn tối thiểu của sơn cốc. Mỗi một vị trong sơn cốc đều được tiên sư huấn luyện giúp sức mạnh phi thăng biến dị”.
“Vậy sơn cốc của các người hiện tại có bao nhiêu vị Lục Địa Thần Tiên”, anh hỏi.
Nếu như đến cả một tên đệ tử canh gác còn mạnh như này thì chẳng có gì nghi ngờ, trong này sẽ có rất nhiều cao thủ và chắc chắn vực Diệt Vong sẽ không thể đối phó được.
Vì họ có thể là những Lục Địa Thần Tiên thực sự. Người đàn ông suy nghĩ rồi lắc đầu.
“Tôi không biết”.
“Tại sao?”
“Bởi vì những vị như Thiên Vương đó không ai biết được thực lực của họ. Bọn họ đã không xuất hiện năm mươi năm nay rồi. Dù là truyền thụ kỹ pháp thì cũng thông qua truyền âm chứ không biết mặt. Có thể bọn họ đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, cũng có thể là hơn thế...”
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Đại nhân tha cho tôi. Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như không xảy ra, tôi thừa nhận anh rất mạnh nhưng so với người của sơn cốc chúng tôi thì chưa là gì cả. Thả tôi rồi rời đi, như vậy anh sẽ giữ được tính mạng. Nếu không cả thế gian này sẽ không có ai cứu được anh đâu”, người đàn ông khuyên can.
Lâm Chính suy nghĩ. Đúng lúc này...Một âm thanh kỳ lạ vọng tới.
Sương tuyết ở sơn cốc bỗng trở nên dày hơn, mịt mờ hơn. Lâm Chính nhìn xung quanh thì thấy có rất nhiều bóng hình xuất hiện.
Bọn họ giống như thần tiên, trông vô cùng thần kỳ. Người đàn ông thấy cảnh tượng đó bèn rưng rưng nước mắt.
“Các vị đạo hữu, mau tới cứu tôi”.
“Minh Đạ Tử, cậu đúng là kẻ vô dụng, một kẻ phàm nhân mà cũng không đánh bại được”.
Giọng nói vọng tới: “Một kẻ bất tài như vậy không xứng đáng ở lại sơn cốc của chúng ta. Các vị tôi đề nghị tiêu diệt Minh Đạo Tử, giữ lấy danh tiếng cho sơn cốc”.
“Tán thành”.
“Đáng phải giết”.
“Minh Đạo Tử đạo tâm bất ổn, thiên chất yếu kém, ở lại sơn cốc chỉ làm mất mặt chúng ta thôi”
“Một kẻ yếu kém như vậy không xứng ở đây”
“Giết đi”, đám đông đưa ra phán quyết.
Người đàn ông bàng hoàng. Lâm Chính thì vui lắm bèn buông tay ra.
“Xem ra chúng ta chung đường rồi”.