“Cái gì?
Lâm Chính đanh mắt, túm cổ Minh Đạo Tử và quát: “Nói rõ cho tôi, tiên cốc các người đã làm gì bọn họ rồi?”
“Đại, đại nhân...cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chỉ là một đệ tử canh giữ, những thứ tôi biết không nhiều. Tôi cũng chỉ nghe người ta nói...hình như..người của anh đang bị nuôi để làm vật tế...”
“Vật tế sao?"
“Đúng vậy...vật tế tu luyện. Sau khi được tế lễ thì họ chỉ còn lớp da, máu và xương thịt đều bị dóc hết...”
“Vậy khi nào tiến hành tế lễ?”
“Mỗi năm một lần, tính ra thì vào tháng sau...”
“Tháng sau sao?”, Lâm Chính chau mày. Anh suy nghĩ một lúc rồi lôi Minh Đạo Tử đi vào trong Hàn Ngục Thiên Địa.
“Đại nhân, anh...làm gì vậy? Đừng...đừng mà", Minh Đạo Tử gầm lên.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, cứ thế lôi anh ta đi. Minh Đạo Tử run rẩy, sợ hãi.
“Xong rồi, xong đời rồi”.
“Chúng ta sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn cho tới khi đông cứng mà chết mất”.
“Phải làm sao đây?”, Minh Đạo Tử nhất mất linh hồn.
Lâm Chính dừng bước. Bởi vì trước mặt anh là một kết giới được tạo thành từ hàn phong. Phía trước kết giới có một cô gái da trắng như tuyết. Cô gái có ngũ quan tinh tế, mái tóc ngắn cũng trắng tinh. Có vẻ như cô ta sớm biết Lâm Chính sẽ đến nên nhìn anh chăm chăm. Đôi môi cô ta cũng trắng bệch như không hề có máu.
“Ai bảo các người tới đây vậy?”, giọng nói của cô ta nồng nặc sát ý.
“Nghe nói cô là người của Sương Nhan Tiên Tộc?”, anh hỏi.
“Đi theo tôi hoặc là ngã xuống ở ngay đây”, cô gái nói bằng vẻ vô cảm
“Tôi tên Lâm Chính, là minh chủ của liên minh Huyền Thanh, tôi có việc cần tìm người đứng đầu của các cô”, Lâm Chính nói.
“Sao? Còn cây tôi nói lần nữa à?”, cô gái hừ giọng lạnh lùng, cơ thể phát ra hàn hí đáng sợ.
Minh Đạo Tử sợ hết hồi, vội quỳ phụp xuống: “Tiên tử xin tha mạng, tôi không cố tình xông vào vùng đất của tiên tộc. Là người này ép tôi thôi”, nói xong anh ta đứng dậy định bỏ chạy.
Lâm Chính túm lấy anh ta.
“Đại nhân hãy để tôi đi đi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, ở đây chỉ có chết thôi. Tha cho tôi”, Minh Đạo Tử khóc dở mếu dở.
“Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh”.
Lâm Chính nói rồi quay lại nhìn cô gái kia; “Tôi nghe anh ta nói Sương Nhan Tiên Tộc và Tiên Cốc đối đầu. Tiên Cốc bắt người của tôi, tôi muốn nói chuyện với người đứng đầu của các cô có khi chúng ta có thể hợp tác”.
Có vẻ như cô gái không muốn nói chuyện tiệp với Lâm Chính nên phất tay. Băng tuyết ập về phía anh. Nhưng Lâm Chính không sợ, anh chỉ chỉ điềm.
Một bức tường lửa hiện ra.
“Khốn nạn”, cô gái tức giận. Hai tay hóa thành hai đao băng chém về phía anh.