Lâm Chính cau mày, cẩn thận nhìn người phụ nữ.
"Chúng ta còn chưa bắt đầu nói chuyện! Sao cô biết tôi muốn hợp tác gì?"
“Hình như anh nhầm rồi, là tôi muốn hợp tác với anh, tôi không có hứng thú muốn biết anh muốn hợp tác gì với tôi”.
Băng chủ thờ ơ nói.
Lâm Chính nghe xong, lập tức hiểu ra.
Ngay từ lúc bắt đầu, những người này đã không đánh giá cao anh.
Băng chủ đã phát hiện giá trị của Lâm Chính, muốn lợi dụng, nên mới ổn định tâm trạng và bình tĩnh nói chuyện.
Nếu Lâm Chính không có giá trị gì, chắc chắn anh không thể gặp được Băng chủ!
Lâm Chính tuy khó chịu, nhưng cũng không phát tiết.
“Vậy mời Băng chủ nói một ít về chuyện hợp tác!”
"Tôi vừa thấy anh sử dụng dị hỏa, cảm thấy anh tinh thông dị hoả, ba ngày sau, tôi và hai vị băng chủ khác tổ chức cuộc thi Tiên Chủ! Chúng tôi sẽ thi đấu luyện đan! Anh thông thạo dị hoả như vậy, nhất định phải giúp tôi chiến thắng trận chung kết này, cho nên, tôi muốn anh giúp tôi!"
Băng chủ nói.
“Hoá ra là vậy?”
Lâm Chính gật đầu: "Tôi biết một chút thuật luyện đan, không phải chuyện to tát gì!"
"Rất tốt!"
Băng chủ vung tay lên: "Chi Lan, dẫn bọn họ xuống, sắp xếp cho bọn họ chỗ ăn chỗ ở, chờ tôi triệu kiến!"
"Vâng!"
Cô gái trước đó gật đầu, muốn dẫn Lâm Chính đi.
“Khoan đã!”
Lâm Chính hô lên, nhìn Băng chủ: "Chuyện hợp tác của chúng ta chỉ vậy thôi sao?"
“Chẳng lẽ anh có câu hỏi gì khác?”, Băng chủ cau mày hỏi.
"Băng chủ, tôi giúp cô luyện đan, thắng cuộc thi Tiên Chủ, cô kiếm được nhiều lợi ích, còn tôi thì sao? Tôi được lợi gì?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Minh Đạo Tử ở bên cạnh nghe thấy vậy, choáng váng suýt ngất.
“Khốn nạn! Được phục vụ Băng chủ, làm việc cho Băng chủ là vinh dự cực lớn đối với anh! Sao anh còn dám ra điều kiện?"
Cô gái tên Chi Lan vô cùng tức giận, hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
"Đây là Băng chủ của cô, không phải của tôi!"
Lâm Chính thản nhiên nói: "Băng chủ, nếu cô muốn hợp tác thì phải là đôi bên cùng có lợi, không phải đơn phương trục lợi, đó không gọi là hợp tác, mà là lợi dụng! Nếu Băng chủ chỉ muốn lợi dụng tôi! E rằng, tôi không thể đồng ý”.
"Anh… muốn chết hả?"
Chi Lan rút Hàn Kiếm bên hông, gác lên cổ Lâm Chính.
Lâm Chính cũng không ngồi chờ chết, trở tay rút Thiên Sinh Đao, dễ dàng chém Hàn Kiếm thành từng mảnh.
Hơi thở Chi Lan khẽ run lên, còn muốn gây khó dễ.
"Dừng tay!"
Băng chủ đột nhiên lên tiếng.
"Băng chủ...”
"Lui ra!"
Mặt Băng chủ trở nên lạnh lùng.
Chi Lan mím môi, cúi đầu nói: "Vâng”.
“Đao của anh khá thú vị...”
Băng chủ liếc nhìn Thiên Sinh Đao, chậm rãi nói: "Anh muốn lợi ích gì?"
"Người của tôi bị người của Tiên Cốc bắt đi, đang gặp nguy hiểm, mong Băng chủ giúp tôi cứu bọn họ!"
Lâm Chính nói.
“Ồ?”
Băng chủ hơi bất ngờ liếc nhìn Lâm Chính, lắc đầu, thản nhiên nói: "Mặc dù Tiên Tộc chúng tôi và Tiên Cốc như nước với lửa, nhưng chúng tôi không muốn gây thêm rắc rối, mục đích của chúng tôi là theo đuổi tuổi thọ vĩnh hằng và sức mạnh vô tận, con đường này cần phải tập trung tu luyện, dù tôi đồng ý, e rằng trong tộc cũng không có mấy người đồng ý tham gia tranh đấu”.
“Vậy sao?”
Lâm Chính hơi hụt hẫng.
"Nhưng tôi sẽ giúp anh”.
Băng chủ bỗng nhiên nói tiếp: "Tôi có thể thay mặt Tiên Tộc thương lượng với Tiên Cốc, trong tay tôi có một vài người Tiên Cốc, nếu anh có thể giúp tôi chiến thắng cuộc thi Tiên Chủ, tôi có thể dùng người Tiên Cốc trong tay để đổi người của anh về!”
Dứt lời, hai mắt Lâm Chính sáng lên.
"Vậy thì tôi cảm ơn Băng chủ!"
"Đừng vội nói cảm ơn, trận chung kết ngày hôm đó, hy vọng anh không làm tôi thất vọng!"
Băng chủ bình tĩnh nói, rồi từ từ nhắm mắt.