“Sắp chết rồi hả?”
Lâm Chính biến sắc, tóm chặt lấy người đó gào: “Rốt cuộc chuyện là sao? Hàn Mai ở đâu? Nói cho tôi biết! Mau lên!”
“Gia chủ… cô ấy đang ở trong nhà xác băng…”
Người đàn muốn khóc nhưng không ra nước mắt nói.
“Nhà xác băng?”
Lâm Chính quay đầu lại nhìn Chi Lan.
Sắc mặt Chi Lan rất khó coi, thấp giọng nói: “Anh muốn làm gì?”
“Người của tôi đang ở đâu?”
Lâm Chính nói.
“Sao nào? Chẳng lẽ là chúng tôi bắt người của anh? Nếu thế, tôi phải thông báo với Băng chủ, mấy người này đều là nô lệ của khu Thiên Tiên chúng tôi, muốn thả họ ra thì phải được Băng chủ cho phép”.
Chi Lan nói.
“Cô dẫn tôi đi thả người của tôi ra trước, tôi nói cho cô biết, nếu người của tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các cô”.
Sắc mặt Lâm Chính dữ tợn nói.
“Khốn nạn! Anh còn muốn đối đầu với Tiên Tộc chúng tôi hả?”
Chi Lan nổi giận, lập tức hét lên.
“Cô tưởng tôi không dám sao?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, cả người toát ra sát khí ngút trời, bao phủ lấy Chi Lan.
Chi Lan run lên, cảm thấy mình như rơi vào trong hầm băng Cửu U, dù cô ta có khả năng chịu lạnh đến mức nào, lúc này cũng run rẩy.
Cô ta nuốt nước bọt, im lặng một lúc nghiêng đầu nói: “Dẫn anh ta đến nhà xác băng tìm người, tôi đi báo cho Băng chủ”.
“Vâng”.
Thành viên khu Thiên Tiên cầm roi bên cạnh gật đầu, lập tức đi trước dẫn đường.
Nhà xác băng là nơi cuối cùng của những nô lệ bị Tiên Tộc bắt giữ và không thể làm việc được nữa.
Nơi này đều là thi thể đã bị đông lạnh đến chết hoặc mệt đến chết, dĩ nhiên vẫn có vài người còn hơi tàn.
Người Tiên Tộc sẽ không cứu họ, chỉ đợi sau khi họ chết sẽ dùng thi thể của họ để tu luyện.
Nơi này là vực Diệt Vong, người Tiên Tộc là một nhóm người có khát vọng đắc đạo trường sinh.
Để đạt được mục đích trường sinh, họ có thể không từ thủ đoạn.
Dùng thi thể để tu luyện cũng không là gì.
Đến khi Lâm Chính đến nhà xác băng, đập vào mắt là một đống thi thể bị đông cứng.
Mấy thi thể này chồng chất lên nhau hệt như cá bị đông cứng trong tủ lạnh, nhìn sơ qua cũng có hơn một ngàn thi thể.
Lâm Chính đưa mắt nhìn lướt qua, nhanh chóng nhìn thấy Ngạo Hàn Mai nằm ở trên cùng.
Bên cạnh còn có mấy người trong tộc của thế gia Ngạo Tuyết.
Lâm Chính tiến lên trước mấy bước ôm chặt lấy thi thể Ngạo Hàn Mai, phát hiện cô ta đã chết cách đây không lâu.
Lâm Chính lập tức sử dụng dị hỏa để làm ấm thi thể Ngạo Hàn Mai, đồng thời lấy châm bạc ra thi châm cho cô ta.
Một lúc sau.
“Khụ khụ khụ…”
Ngạo Hàn Mai ho dữ dội, khó khăn mở mắt ra.
Cũng may là chết chưa lâu nên chữa trị không khó.
Lâm Chính cũng làm như vậy cứu sống những người khác.
Một lượt cứu được bốn năm người, Lâm Chính cũng khá mệt.
Thành viên dẫn anh vào đó cũng thầm chậc lưỡi khi nhìn thấy vậy.
Có lẽ cô ta không ngờ cứu một người lại có thể nhanh như thế.
“Lâm minh chủ?”
Ngạo Hàn Mai ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, vành mắt bỗng đỏ ửng, cả người nhào vào lòng Lâm Chính.
“Không sao rồi Hàn Mai, không sao rồi, có tôi ở đây, mọi chuyện sẽ tốt hơn”.
Lâm Chính ôm người phụ nữ khàn giọng nói.
Mặc dù anh và Ngạo Hàn Mai chỉ là vợ chồng giả, nhưng Ngạo Hàn Mai vì muốn tìm thảo dược giúp anh mà không ngần ngại đi sâu vào Tiên Cốc, vùng đất của Tiên Tộc, cô ta đã chết, thậm chí còn hy sinh rất nhiều người trong tộc.
Cho dù thế nào Lâm Chính cũng không quên phần ân tình này.
Cộc cộc...
Lúc này một tiếng bước chân rất khẽ vang lên trước cửa nhà xác băng.
Lâm Chính đưa mắt nhìn.
Là Băng chủ và không ít cường giả khu Thiên Tiên.
“Anh xông vào nhà xác băng, đây là phá hủy quy tắc của khu Thiên Tiên tôi, có biết không?”
Băng chủ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.
“Cô giết người của tôi, đây không chỉ phá vỡ quy tắc của tôi, cô còn chọc giận tôi, có biết không?”
Lâm Chính đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nói.