Những người có thể ở bên cạnh Ngạo Huyền Mai đương nhiên là những người thuộc tầng lớp cấp cao của thế gia Ngạo Tuyết.
Mười người chết dùng không nhiều nhưng đều là những có được coi trọng trong thế gia.
Nếu cô ta không có lời giải thích rõ ràng với thế gia thì sẽ không lấy được lòng người.
Lâm Chính biết điều mà cô ta kiêng dè. Anh trầm ngâm.
“Minh chủ, không sao đâu, cùng lắm thì không làm gia chủ nữa. Với thực lực của anh và liên minh Thanh Huyền, thế gia Ngạo Tuyết vẫn phải cúi đầu thôi. Tới khi đó người lên làm gia chủ chưa chắc đã mạnh bằng tôi”, cô ta cười nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ chua chát.
“Chuyện này không cần phải vội. Trước mắt mấy người Hoa Thiên Hải bị một thế lực khác bắt giữ, đang gặp nguy hiểm. Tôi hi vọng mượn sự trợ giúp của đám người này cứu họ ra trước. Cứu được họ rồi chúng ta từ từ tính toán tiếp”, anh nói.
“Tính tiếp sao? Minh chủ tôi khuyên anh đừng làm vậy”, cô ta nói
“Đừng sao?"
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta: “Cô vừa muốn có lời giải thích, vừa không muốn tính sổ với họ là có ý gì?”
“Minh chủ, tôi bị bắt tới đây cũng được một thời gian rồi. Những người ở đây có thực lực thế nào tôi biết chứ. Chúng ta không chống lại được đâu. Đối đầu với họ, chúng ta không được yên thân đâu”.
Ngạo Hàn Mai nói giọng khàn khàn: “Ý của tôi là tìm vài người thay thế, nói là người của tiên tộc rồi bảo là anh bắt được dùng để bồi thường cho thế gia Ngạo Tuyết. Như vậy là được rồi”, cô ta thật sự cảm thấy rất sợ.
Thủ đoạn của tiên tộc thật sự giống như của thần thánh vậy. Cô ta không đủ dũng cảm đối kháng với họ.
Lâm Chính im lặng không nói gì. Một lúc sau anh đứng dậy: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải thiền đây. Giải quyết chuyện này rồi tính tiếp”.
“Được...”, cô ta nhìn anh và thở dài.
Những ngày tiếp theo Lâm Chính không đi đâu cả, chỉ ngồi trong hầm băng tu luyện đồng thời châm cứu liên tục.
“Cô Chi Lan, phiền cô chuẩn bị cho tôi mười bộ châm”, Lâm Chính đẩy cửa và nói.
“Anh cần nhiều châm như vậy làm gì?”, Chi Lan chau mày.
“Người của tôi sức khỏe không ổn, cần cứu họ mà tôi thì lại không mang nhiều”.
“Vậy sao?”
Cô ta nhìn anh: “Được, đợi tôi”.
“Cảm ơn”
Châm nhanh chóng được mang vào. Tất cả đều là băng châm. Lâm Chính nhận lấy mà giật mình
“Chúng tôi chỉ có châm này thôi, hiệu quả cũng rất tốt. Anh dùng đi”, Chi Lan hừ giọng.
“Cô Chi Lan từ đã”.
“Còn chuyện gì nữa”, Chi Lan tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Châm này không được, nó chỉ phát huy được một phần một trăm tác dụng thôi”.
“Vậy anh muốn thế nào? Dùng hay không? Dù sao thì không có loại khác đâu”, cô ta tức giận.
“Nếu đã vậy thì cô chuẩn bị giúp tôi 100 bộ được không?”, Lâm Chính nói.
“100 bộ?”, Chi Lan giật mình.
“HIệu quả kém thì tăng số lượng thôi. Sao thế, tiên sơn không có à, nếu không thì tôi cũng có thể hiểu được”, Lâm Chính lắc đầu đi vào trong.
“Cái trò gì vậy? Lẽ nào đến từng đó băng châm mà ở đây không có sao?”
Chi Lan hừ giọng: “100 bộ phải không. Có mà 200 bộ cũng có “.
“Vậy à, vậy thì 200 bộ đi”.
“Anh...Nhiều băng châm như vậy anh dùng được hết không?”
“Cô Chi Lan quan tâm làm gì, lẽ nào cô lo tôi lấy băng châm của cô? Dùng xong không trả cô nữa sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Chi Lan tức lắm, trừng mắt với anh: “Đợi đấy”.
Một lúc sau,200 bộ băng châm được đưa tới. Lâm Chính nhìn băng châm, còn Ngạo Hàn Mai thì giật mình.
“Anh làm gì vậy, vết thương của chúng tôi hồi phục bảy, tám phần rồi”.
“Hồi phục rồi nhưng nhiều người chưa khỏi hoàn toàn”.
Lâm Chính nhìn băng châm: “Không phải cô muốn đòi lại công bằng sao. Tôi sẽ làm, không chỉ cho thế gia Ngạo Tuyết mà còn cho cả liên minh Thanh Huyền nữa”