TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 199: Tử huyệt

Tiếu Tình vừa mở cửa liền đi vào bếp. Bây giờ Lam Lăng tới, Lam Lăng cũng xuống giúp một tay. Như vậy liền cho Tiếu Tình cơ hội hỏi thăm thân thế của Dương Minh.

"Lam Lăng, nói như vậy em và Dương Minh quen nhau ở Đằng Trùng?" Trương Tân nghe thân thế của Lam Lăng, rất kinh ngạc.

"Đúng ạ, sau đó. em đi theo anh ấy về Tùng Giang" Đừng nhìn Lam Lăng trước mặt Dương Minh lớn gan như vậy, nhưng trước mặt người ngoài vẫn có chút xấu hổ.

Tiếu Tình sửa sang lại một chút tài liệu có được, bây giờ chỉ biết Dương Minh là con một gia đình công nhân bình thường, sau khi thi đại học liền cùng Trương Tân đến Đằng Trùng tìm đá.

Qua những tư liệu này, Trương Tân cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.

Lúc ăn cơm, Lưu Duy Sơn chính thức giới thiệu Tiếu Tình với Dương Minh: "Dương Minh, đây còn con gái nuôi Tiếu Tình của bác, đang làm việc ở trường đại học Tùng Giang, là giáo viên môn Java. Cháu sau này học máy tính có thể là do Tiếu Tình dạy đó"

"Ha ha, Lưu lão, thực ra cháu và chị Tiếu Tình đã sớm biết nhau" Dương Minh nói chuyện trên xe bus ra.

"Thì ra lại có chuyện như vậy sao. Tình Tình, sau này con phải chiếu cố Dương Minh nhiều vào đó" Lưu Duy Sơn cao hứng nói.

"Con biết ạ, con sẽ" Tiếu Tình gật đầu cười đáp.

Sau khi ăn xong, Lưu Duy Sơn gọi Dương Minh vào trong thư phòng, sau đó lấy một chiếc hộp trên giá sách ra, nói với Dương Minh: "Dương Minh, món quà này của cháu quá quý giá, tâm ý của cháu, bác nhận. Nhưng thứ này cháu cầm về đi"

Dương Minh nhìn thoáng qua, trên bàn chính là viên phỉ thúy mà mình đã tặng, vì vậy nói: "Lưu lão, món quà này cháu đã tặng cho bác, mà viên phỉ thúy này đối với cháu cũng không có tác dụng gì. Nghe nói bác có sở thích điêu khắc, bác cầm lấy đi"

"Dương Minh, cháu bây giờ đang rất cần tiền. Viên phỉ thúy này trên thị trường ít nhất cũng được hai đến ba trăm vạn. Bác là một lão già, dùng gì chơi chẳng được?" Lưu Duy Sơn lắc đầu cười khổ nói: "Cháu cũng không nên nghĩ được bác giúp, cháu phải báo đáp bác. Bác là một giáo sư, chỉ cần người hiếu học đều có thể thành học trò của bác, huống hồ bác lúc ấy chỉ tiện tay chỉ điệm cháu mấy câu mà thôi"

"Lưu lão, cháu thực sự không nghĩ sẽ báo đáp gì bác. Cháu dùng viên phỉ thúy này tặng bác, chỉ cảm thấy nó trong tay bác mới phát huy tác dụng lớn nhất"

"Cháu đã nói như vậy, vậy cứ vậy đi. Bác thích phỉ thúy chỉ là vì hưởng thụ niềm vui khi điêu khắc. Chờ bác điêu khắc xong, sẽ đưa tác phẩm cho cháu. Đến lúc đó cháu có thể bán được khá nhiều tiền" Lưu Duy Sơn không thể làm gì được đành phải nói vậy.

"Cái này." Dương Minh cảm thấy hình như có điểm không làm mà hưởng? Thời gian qua đi theo Trương Giải Phóng, hắn cũng hiểu tác phẩm của Lưu Duy Sơn là như thế nào. Rất nhiều người muốn nhờ Lưu Duy Sơn điêu khắc cũng không có cửa. Bây giờ Lưu lão không ngờ lại đưa ra điều kiện như vậy.

"Được rồi, cứ như vậy đi. Bác là một lão già, muốn mấy thứ đó cũng vô ích" Lưu Duy Sơn khoát tay nói.

Mười mấy ngày liền, Dương Minh một mực luyện tập phương pháp mà Phương Thiên dạy cho. Bản thân Dương Minh cũng không cảm thấy lực lượng đang đề cao. Nhưng đến ngày thứ bảy khi Dương Minh đánh một quyền vào thân cây, chỉ nghe một tiếng" Rắc", cả nắm tay đã đâm xuyên vào thân cây. Dương Minh mới kinh ngạc phát hiện toàn bộ bên trong thân cây đã bị mình phá đi, mềm nhũn giống như bọt biển vậy.

Xem ra phương pháp mà Phương Thiên dạy rất có tác dụng. Dương Minh không đợi được đến buổi tối, mà đi đến tìm Phương Thiên ngay giữa ban ngày. Hắn rất hưng phấn, xem ra quyền cước của mình đã đạt đến một trình độ nhất định. Cho dù không tính toán, Dương Minh cũng tin rằng một đấm của mình bây giờ đủ để đánh gãy xương sườn địch.

"Đến sao?" Phương Thiên đang làm bánh bao, thấy Dương Minh đến liền hỏi.

"Đến" Dương Minh đáp một câu, đi rửa tay rồi bắt đầu làm bánh giúp Phương Thiên.

"Xem ra cháu đã hoàn thành nhiệm vụ bác giao. Nếu không phí công bác" Phương Thiên nặn bánh bao, đặt sang cái mâm bên cạnh.

"Vừa đúng bảy ngày" Dương Minh cười nói: "Đánh gãy một thân cây"

"Được, lực lượng coi như tạm được" Phương Thiên gật đầu hài lòng, sau đó nói: "Làm sát thủ, lực lượng là nhỏ, quan trọng là kỹ xảo. Sát thủ khác với cao thủ võ lâm, khác với Taekwondo và Karate. Điều này nhất định phải có căn cơ, từng bước một tập luyện, mới có thể thành người xuất sắc"

"Sát thủ, cần chính là giết người. Ở rất nhiều tình huống đều là một kích trí mạng, phải hiểu rõ các vị trí yếu hại trên cơ thể người. Tiếp theo bác sẽ dạy cho cháu về một ít vị trí trí mạng và huyệt đạo trên cơ thể con người. Được rồi, bác đi hấp bánh đã"

"Hả?" Dương Minh nghe thấy lời này của Phương Thiên, có chút không kịp hiểu. Câu đầu còn là giết người, câu sau lại là cái khác, điều này làm Dương Minh không rét mà run. Nghĩ đến bộ phim" Bánh bao nhân thịt người" mà mình đã xem.

Phương Thiên châm lửa, sau đó lấy ra vài tờ giấy đưa cho Dương Minh: "Trên này nói về các yếu huyệt của cơ thể, cháu đọc trước đi. Hai ngày này không cần ra ngoài mua sách, chỉ là nhập môn thôi. Cũng may tờ giấy này chưa bị bác đốt"

Dương Minh toát mồ hôi, mấy thứ này cũng có thể nhóm lửa sao? Phương lão đầu này thực sự khác thường. Dương Minh cầm lấy tờ giấy mở ra xem thấy là sơ đồ huyệt đạo. Cái này không khác gì mới thứ mà Dương Minh thấy trong

Trí nhớ của Dương Minh rất tốt, nhân lúc trước khi ăn cơm đã nhớ được hầu hết các yếu huyệt. Về phần các huyệt đạo đó làm gì, trên tờ giấy không viết, Dương Minh cũng không quan tâm.

"Huyệt đạo của nam và nữ có điểm khác nhau, nhưng cũng không phải là chủ huyệt, đối với cháu mà nói cũng không ảnh hưởng gì" Phương Thiên bỏ bánh bao vào nồi, đóng vung lại: "Cơ thể người có tổng cộng bốn trăm lẻ chín huyệt đạo, bao gồm ba trăm sáu mươi mốt huyệt đạo trên mười bốn kinh mạch, cùng với bốn mươi tám huyệt đạo bên ngoài. Trong đó có một trăm linh tám huyệt đạo nếu bị ngoại lực đánh vào sẽ có bệnh trạng rõ ràng. Trong một trăm linh tám huyệt đạo này, có ba mươi sáu đại huyệt được gọi là Tử huyệt. Nếu bị điểm hoặc đánh vào không kịp chữa trị sẽ mất mạng. Mà làm sát thủ cháu chỉ cần hiểu rõ ba mươi sáu huyệt đạo đó là được. Bởi vì cháu không phải cao thủ võ lâm gì đó, không cần học điểm huyệt. Bây giờ bác nói, cháu tìm trên huyệt đồ. Điều cháu muốn làm là nhớ vị trí của chúng"

Dương Minh gật đầu nói: "Cháu biết rồi" Sau đó cầm lấy một cây bút, chuẩn bị.

"Huyệt mi tâm, ở giữa hai mắt. Đầu ngạch tiền huyệt ở trên mi tâm một tấc. Huyệt thái dương không cần phải nói. CHẩm cốt huyệt ở bên trên chẩm cốt thô long. Quyết âm huyệt ở hai bên đầu. Hoa cái huyệt."

Dương Minh đánh dấu trên huyệt đồ, đến khi Phương Thiên đọc xong ba mươi sáu huyệt mới thôi.

"Tiếp theo là phải nhận định chuẩn xác huyệt đạo, tấm huyệt đồ này cháu cầm đi. Trong vòng hai ngày phải nhớ kỹ vị trí các huyệt" Phương Thiên phân phó.

"Không cần, cháu bây giờ đã nhớ" Trí nhớ của Dương Minh rất xuất sắc, chỉ là ba mươi sáu vị trí mà thôi, kém hơn rất nhiều so với môn tiếng Anh.

"Tốt" Phương Thiên gật đầu, khen một câu: "Ăn cơm đã, sau đó học tiếp. Lát nữa Đổng Quân sẽ lấy một mô hình giả ở bệnh viện về cho cháu dùng. Cháu phải tìm được huyệt đạo trên đó"

Phương Thiên bỏ bánh bao vào bát, sau đó nói: "Bên kia có dấm và tương ớt, ăn thì đi lấy"

Dương Minh gật đầu, đi lấy.

Đừng nói, bánh bao Phương Thiên làm mùi vị rất được, Dương Minh một hơi ăn mấy cái. Sức ăn của Phương Thiên không lớn, ăn mấy cái đã no.

Cơm nước xong chưa lâu, Đổng Quân đã tới, trong tay còn ôm một người giả, vừa vào cửa đã đặt lên mặt đất.

"Thứ này nặng quá" Đổng Quân lau mồ hôi nói.

"Ở kia có bánh bao, ăn tự mình lấy" Phương Thiên chỉ mặt bàn, nói với Đổng Quân.

Đổng Quân gật đầu, tự mình đi tới.

Dương Minh nhìn người giả trên mặt đất có chút kinh ngạc, thứ này cũng có thể lấy sao? Thứ này hình như không bán ra thị trường mà.

Chẳng qua nghĩ đến nghề của Đổng Quân, Dương Minh có chút tức cười. Thứ này tám chín phần là lấy từ một học viện y.

Phương Thiên gọi Dương Minh, nâng người giả lên, đặt dựa vào tường.

Đọc truyện chữ Full