TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 230: Bị bắt cóc

"Mình và Tống Ngọc cũng đi về, bạn thuận đường thì cho chúng mình đi chung một đoạn, thế nào?" Chu Giai Giai mỉm cười.

"Lên xe đi" Dương Minh bất đắc dĩ gật đầu, đối với yêu cầu của Chu Giai Giai, hắn không thể cự tuyệt.

Dương Minh ngồi ở vị trí kế tài xế, Tống Ngọc và Chu Giai Giai ngồi ở phía sau, lên xe rồi, Dương Minh quay lại hỏi: "Các bạn muốn đi đâu?"

"Đến trung học Hồng Kỳ, cho chúng mình xuống là được"

"Được" Dương Minh gật đầu, sau đó nói với tài xế: "Anh ơi, đi đến trung học Hồng Kỳ, sau đó đi tiểu khu của công nhân viên bến xe đò Tùng Giang"

"Được, không thành vấn đề" Tài xế gật đầu.

Trên xe, Chu Giai Giai cũng không nói cái gì với Dương Minh, chỉ cùng Tống Ngọc nhỏ giọng nói chuyện, Dương Minh cũng không chủ động nói với nàng, đến trung học Hồng Kỳ rồi, hai người cùng xuống xe.

Dương Minh về đến nhà, cha mẹ còn đang bận nấu cơm, lúc chuẩn bị về, hắn đã gọi điện về nhà, nói là hắn về dùng cơm. Cho nên Dương Đại Hải chạy ra siêu thị gần đó mua đồ ăn về, cùng nấu cơm với Dương mẫu.

Dương Minh thi đậu đại học, hơn nữa còn có thể tự kiếm tiền, trong nhà còn tiền trúng xổ số để dành, Dương Đại Hải cũng không tiết kiệm như trước kia, vì tiền lương của hai vợ chồng, cũng đủ tiêu dùng.

"Cha, mẹ, sao nấu nhiều món quá vậy, chỉ cần ăn no là được rồi, cần gì phải phức tạp hóa vấn đề thế!" Dương Minh cởi áo khoát ra, sau đó vào trong rửa tay rồi ra phòng bếp phụ cha mẹ.

"Đại Minh, con đừng làm gì hết, mẹ và cha con đã gần xong rồi, thịt cũng gần chín rồi, con ăn trước đi!" Dương mẫu đem một đôi đũa sạch cho Dương Minh.

"Mẹ, con không đói lắm, cứ từ từ, để con phụ hai người!" Dương Minh đặt đũa lên bàn, cũng không nóng lòng gì.

"Đại Minh nói cũng đúng, nó đã lớn vậy rồi, cũng nên học một chút công việc nhà!" Dương Đại Hải nghe xong gật đầu, nói: "Về sau cưới vợ, cũng không bắt vợ chồng già này phục vụ nữa"

"Sao lại không được!" Dương mẫu không để ý nói: "Tụi trẻ bây giờ thì biết cái gì! Trần Mộng Nghiên trong nhà cũng là con một, về sau kết hôn với đại Minh, tôi sẽ hầu hạ cho chúng!"

"Nói cái gì thế, vợ chồng son người ta, cần bà làm bóng đèn sao?" Dương Đại Hải cười nói: "Khi nào tụi nhỏ muốn ăn thì có sẵn, chỉ cần nói trước một tiếng, hai ta ở nhà nấu nướng, chúng ghé về liền ăn, ăn xong thì về nhà"

"Cũng đúng, sau này đại Minh kết hôn, rồi bảo nó và Mộng Nghiên mỗi ngày đến đây dùng cơm đi!" Dương mẫu mỗi lần nhắc đến việc hôn sự của con trai, đều có chút luyến tiếc. Tự nhiên muốn mỗi ngày đều có thể gặp mặt con trai.

Dương Minh nghe cha mẹ càng nói càng thái quá, vội vàng ho khan hai tiếng, nói: "Cha, mẹ, con mới học năm nhất, còn lâu lắm mới kết hôn, hai người tính cái gì vậy!"

"Xa cái gì, đừng nghĩ mẹ già rồi không biết người trẻ tuổi các con muốn gì! Bây giờ báo chí và TV đều đưa tin, đồng nghiệp của mẹ cũng có con học đại học, bọn họ đều nói là, sinh viên bây giờ hai đứa mướn phòng sống chung rất nhiều!" Dương mẫu nói: "Đại Minh, con yên tâm, mẹ con cũng không phải là người bảo thủ đâu, sẽ không can thiệp vào việc của con đâu!"

"Mẹ, mẹ càng nói càng thấy ghê quá!" Dương Minh ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ, kỳ thật mình và Lam Lăng đã sớm ở chung.

Chẳng qua là chưa thông báo với gia đình thôi.

"Đúng rồi, đại Minh, con và Mộng Nghiên tiến triển đến đâu rồi? Khi nào dẫn nàng về nhà chơi? Lần trước không phải đã đồng ý rồi sao?" Dương mẫu hỏi.

"Cái này. đế tính sau!" Dương Minh xấu hổ, mình và Trần Mộng Nghiên gần đây quan hệ có chút khẩn trương, cho dù mình có mời ểnàng, thì nàng ta cũng chưa chắc đã đồng ý.

"Cái gì mà nói sau! Đại Minh, mẹ là người từng trải, cũng biết được vài chuyện của các con! Mấy đứa trẻ sinh 90 đều như vậy, lên đại học rồi yêu đương đã không có gì ngạc nhiên, rất nhiều đứa đã biết yêu từ thời trung học!" Dương mẫu nói: "Trong xã có cô nhóc Vương Tỷ, đã cùng với nam sinh ra ngoài mướn phòng ở chung, chuyện hai người tám phần đã định!"

"Được rồi, có cơ hội con sẽ mang nàng về!" Không có biện pháp, Dương Minh đành phải nói cho qua, bất quá hắn cũng hiểu được tâm tình của mẹ! Đúng vậy, đại đa số cha mẹ bây giờ đều có tư tưởng đó, từ lúc bắt đầu sinh con ra, đều đã lo lắng cho tương lai của con.

Trong nhà trẻ thì muốn chúng học thật giỏi, thật ngoan, để có một tương lai tươi sáng hơn.

Lúc lên trung học rồi, thì muốn chúng phải đi học ở một trường danh tiếng thật cao, rồi sau này trông chúng lên đại học, rồi đi làm, rồi cưới vợ sinh con!

Mà Dương Minh bây giờ cũng học ở trong trường danh tiếng, cũng có công việc ổn định, cho nên không cần lo lắng, vì thế Dương mẫu liền đặt hết tâm tư vào chung thân đại sự của hắn!

Cái này Dương Minh có thể hiểu được, chẳng qua tình huống của mình có vẻ đặc biệt! Hắn tuyệt đối không bỏ Lam Lăng, nhưng Trần Mộng Nghiên. dù sao cũng là mối tình đầu của hắn sau tình cảm mông lung với Tô Nhã, hắn cũng không muốn bỏ! Cho nên, vấn

đề đối mặt bây giờ là Trần Mộng Nghiên có thể tiếp nhận Lam Lăng hay không!

Dương Minh không nghĩ con gái trong hiện thực giống mấy đứa con gái trong tiểu thuyết trên truyenfull.vn, cho phép chồng có tam thê tứ thiếp, thậm chí còn giúp đỡ bạn trai đi tìm bạn gái khác! Bây giờ, con gái đều có chủ kiến cả, cho nên nếu muốn Trần Mộng Nghiên đồng ý, chỉ sợ có chút khó khăn.

Đang nói chuyện, Dương Đại Hải mang một phần cá chép chưng dấm lên bàn, sau đó nói: "Được rồi, ăn cơm"

Dương Minh bới cơm ra ba bát, đặt lên bành, Dương mẫu cũng nhanh tay lấy một bát, một nhà ba người ngồi vây quanh cái bàn lớn, cùng hòa thuận vui vẻ ăn cơm chiều.

Chẳng qua cái bầu không khí ấm áp này lại bị một tiếng chuông điện thoại phá vỡ! Dương mẫu đứng dậy nghe điện thoại, Dương Minh và Dương Đại Hải đều buông đũa đợi bà trở lại cùng tiếp tục ăn cơm.

"Cái gì? Dương Lệ, con nói chậm một chút!" Giọng của Dương mẫu truyền tới: "Đừng có gấp, dì hai nghe nè, được được, chờ một chút, để dì gọi chú hai lại nghe!" Xong rồi quay lại hô lớn: "Đại Hải, lại đây nhanh!"

Kỳ thật không cần Dương mẫu kêu, Dương Đại Hải và Dương Minh cũng đã chuẩn bị đi qua, bởi vì nghe giọng của Dương mẫu không được bình thường, đầu kia của điện thoại nhất định xảy ra chuyện!

Dương Đại Hải vội vàng chạy lại nghe điện thoại: "Dương Lệ, chú hai đây, con tìm chú có việc gì?"

"Chú hai, ba của con bị người ta bắt cóc!" Giọng nói thất kinh của Dương Lệ từ bên kia điện thoại truyền đến.

"Con nói đại ca bị người ta bắt cóc?" Dương Đại Hải ngạc nhiên: "Sao có thể? Bị người nào bắt cóc?"

"Con cũng không biết, tối qua ba không trở về, con và mẹ nghĩ là ba ra ngoài xã giao, cho nên không để ý, cho đến tối hôm nay, ba còn chưa liên lạc với con, gọi điện thoại di động thì tắt máy" Dương Lệ nói: "Một lát sau, trong nhà nhận được điện thoại của một người lạ, nói là ba của con đang ở trong tay hắn, trước mắt vẫn an toàn, nhưng hắn dặn không được báo cảnh sát, nếu không sẽ giết ba con!"

"Vậy con có báo cảnh sát không?" Dương Đại Hải liền vội vàng hỏi.

"Không có, con đâu dám!" Dương Lệ nói: "Mẹ con sợ đến mức ngồi trên giường không nó gì, con cũng không có chủ ý gì, liền gọi điện cho chú."

"Dương Lệ, con ở nhà chờ, chúng ta lập túc đến, mọi chuyện chờ gặp mặt hẵng nói!" Dương Đại Hải biết nói trong điện thoại cũng không rõ, vì vậy vội vàng nói.

"Dạ, mọi người nhanh lên một chút" Dương Lệ nói.

Bởi vì Dương Lệ có chút kích động, hơn nữa âm thanh cũng khá lớn, cho nên nội dung bên trong Dương Minh cũng nghe rất rõ, biết bác của mình bị bắt cóc, khẽ thở dài một cái.

Bà chị họ này, một năm 365 ngày không biết có chuyện gì mới chủ động gọi điện đến nhà mình! Chẳng qua mặc kệ thế nào, cũng là thân thích, Dương Minh không thể mặc kệ, cho dù mình không quản, cha mình cũng không thể ngồi yên.

Cho nên Dương Minh không nói gì, đi thay quần áo, rồi cùng cha mẹ xuống lầu, gọi một chiếc xe taxi, chạy thẳng đến nhà Dương Lệ.

Cửa mở ra, người mở là Dương Lệ, nàng bây giờ đã không còn ngạo khí như xưa, chỉ lo lắng đứng một bên, mà bác gái của Dương Minh thì sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế salon, nhìn thấy người nhà Dương Minh đến, mới miễn cưỡng đứng dậy đón tiếp, sau đó vẻ khổ sở lại xuất hiện trên mặt.

"Chị dâu, chị đừng lo lắng, chúng ta cùng nghĩ biện pháp" Dương mẫu vội vàng đi đến, ngồi xuống bên cạnh bác gái, an ủi bà.

"Dương Lệ, chị đem tình hình nói ra đi" Dương Minh không muốn thấy bác gái khổ sở, mặc dù bác trai và Dương Lệ đối xử với mình không tốt lắm, nhưng dù sao bác gái vẫn rất quan tâm mình, khi mình thi đậu đại học, bác gái còn lén cho mình một ngàn đồng. Cho nên không thể không quản, vì bác gái, Dương Minh quyết định giúp đỡ một lần.

Đọc truyện chữ Full