"Trần Mộng Nghiên, lại đây ngồi, ở đây có chỗ" Triệu Oánh nhiệt tình gọi.
"Vâng, cô Triệu" Trần Mộng Nghiên vội vàng bưng đĩa đi tới: "Cô Triệu, sao cô lại đến đây ăn cơm?"
"Hì hì, đừng gọi là cô giáo. Bây giờ hai ta đều là sinh viên, chị thi nghiên cứu sinh ở trường này" Triệu Oánh cười nói.
"A. Cô Triệu, cô làm nghiên cứu sinh?" Trần Mộng Nghiên có chút khó hiểu.
"Đúng vậy, chị thi nghiên cứu sinh ngành kinh tế" Triệu Oánh gật đầu nói: "Đã bảo đừng gọi là cô Triệu nữa mà. Hay là em gọi chị là chị Oánh đi?"
"Vậy cũng được ạ, vậy em gọi chị là chị Oánh" Trần Mộng Nghiên nói.
"Đúng, em và Dương Minh thế nào rồi? Hai người vẫn tốt chứ? Sao không thấy cậu ta?" Triệu Oánh nhìn quanh, hỏi.
"Cậu ấy." Vừa nhắc đến Dương Minh, Trần Mộng Nghiên lập tức sa sầm mặt.
"Làm sao vậy?" Triệu Oánh thấy Trần Mộng Nghiên muốn nói lại thôi, có chút kỳ quái hỏi: "Hai người bọn em cãi nhau à?"
"" Cậu ấy." Trần Mộng Nghiên không biết nên nói như thế nào.
Triệu Oánh mẫn cảm hiểu ra chuyện có điểm không đúng, hai người này nhất định có chuyện gì đó.
"Mộng Nghiên, đừng gấp, rốt cuộc làm sao vậy, nói với chị đi?" Triệu Oánh ra vẻ bà chị cả, dịu dàng nói.
"Chị Oánh, em." Trần Mộng Nghiên muốn khóc: "Dương Minh hình như không quá thích em."
"Hả? Sao có thể chứ, có phải có hiểu lầm không?" Triệu Oánh cũng sửng sốt. Tình cảm của Dương Minh đối với Trần Mộng Nghiên, Triệu Oánh cũng biết một ít. Sao Dương Minh lại thay đổi chứ?
Chẳng qua nghĩ đến đây, Triệu Oánh lại bắt đầu lo lắng. Nếu Dương Minh còn thay lòng với Trần Mộng Nghiên, vậy đối với mình chẳng phải càng.
Nhắc đến Dương Minh, Trần Mộng Nghiên cũng không hứng thú mấy, mà Triệu Oánh cũng không có hứng thú, hai người vội vàng ăn vài miếng, ăn no.
"Mộng Nghiên, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta tìm một chỗ không người, em nói với chị chuyện em và Dương Minh đi? Xem chị có thể giúp gì cho em không?" Triệu Oánh nói.
Trần Mộng Nghiên gật đầu. Nàng quả thực cũng muốn tìm người thổ lộ. Đúng vậy, thời gian gần đây Trần Mộng Nghiên quả thực rất áp lực. Nàng không thể thổ lộ với bất cứ ai, bố mẹ không được, bạn học không được. Nàng hết sức hối hận nếu mình có một người chị thì tốt biết bao. Hôm nay gặp Triệu Oánh, Triệu Oánh là cô giáo cấp ba của mình, nhưng bây giờ không phải, hơn nữa tuổi không chênh lệch nhau mấy, cho nên tự nhiên có cảm giác thân thiết. Vì vậy lúc Triệu Oánh bảo mình gọi là chị, Trần Mộng Nghiên không hề do dự đã gọi như vậy.
Bây giờ Triệu Oánh chủ động muốn mình nói ra, Trần Mộng Nghiên thuận theo, muốn thổ lộ hết với người chị này.
Hai người đi đến khu rừng cây yên tĩnh trong trường. Bây giờ đang là mùa đông, nơi này rất ít người đến. Không giống như mùa hè, khắp nơi đều là các đôi sinh viên yêu nhau.
Hai người tìm một ghế đá sạch ngồi xuống. Triệu Oánh chủ động ôm Trần Mộng Nghiên, để nàng dựa vào người mình: "Nói một chút với chị đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Oánh thực ra cũng rất khẩn trương. Nàng đang nghĩ không biết Dương Minh đã thay đổi. Nếu Trần Mộng Nghiên cũng không có cơ hội, vậy mình làm như thế này còn có ý nghĩa gì chứ?
"Dương Minh. Dương Minh tìm một người phụ nữ ở bên ngoài." Xung quanh không có ai, Trần Mộng Nghiên thổ lộ hết ra, dựa vào lòng Triệu Oánh, khóc ô ô.
Thì ra có người thứ ba xen vào. Triệu Oánh yên tâm hơn. Bởi vì Trần Mộng Nghiên nói chính là tìm một người phụ nữ khác sau lưng nàng, không phải bỏ nàng, mà tìm một người phụ nữ khác.
Hai cái này khác nhau rất nhiều. Tình huống thứ nhất nói rõ Dương Minh chỉ háo sắc, điểm này Triệu Oánh hiểu rõ. Tình huống thứ hai đó là Dương Minh thay đổi.
Cho nên từ góc độ hiện nay mà nhìn, Dương Minh cũng không thay lòng đổi dạ. Điều này làm cho Triệu Oánh như trút được gánh nặng.
"Lại tìm một người phụ nữ khác? Là ai? Bạn học của Dương Minh?" Triệu Oánh không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục hỏi.
"Không phải. hắn đi du lịch, sau đó mang về" Trần Mộng Nghiên có chút tức giận nói: "Hắn đã cùng cô bé kia. ở cùng nhà. Không ngờ còn gạt em, không nói cho em biết"
"Mang từ bên ngoài về?" Lúc này Triệu Oánh cảm thấy khó hiểu. Không ngờ Dương Minh lại mang theo một cô gái từ bên ngoài về?
"Vâng, là Vân Nam, sau đó Dương Minh nói với em, hắn trúng Tâm cổ của cô bé đó, không thể rời khỏi cô bé đó" Trần Mộng Nghiên cau mày nói.
"Tâm cổ? Chờ chút, Mộng Nghiên đây là thứ gì?" Triệu Oánh hỏi.
"Tâm cổ chính là." Trần Mộng Nghiên nói lại những gì Dương Minh đã kể cho nàng nghe với Triệu Oánh, sau đó bĩu môi: "Cũng không biết là thật hay giả"
"Nếu Dương Minh nói như vậy, chắc là thật rồi. nếu không Dương Minh cũng không lấy lý do đó để lừa em? Lý do không thiếu, việc gì phải lấy cái mơ hồ đó chứ?" Triệu Oánh mặc dù cũng có chút khó tin, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin Dương Minh. Đây là điểm khác nhau giữa nàng và Trần Mộng Nghiên.
Dù Dương Minh làm cái gì, Triệu Oánh cũng không hề nghi ngờ, luôn luôn tin tưởng hắn. Đó là sự tin tưởng, mặc dù mù quáng nhưng lại làm người ta cảm động.
"Cái này còn chưa tính. Chị Oánh, chị biết không, Dương Minh trước kia chẳng may có quan hệ với một cô gái. Dương Minh không ngờ nói với em là sẽ chịu trách nhiệm với cô gái đó" Trần Mộng Nghiên rất ủy khuất nói: "Hắn nếu chịu trách nhiệm, vậy em có vị trí gì? Hơn nữa hắn còn mặt dày, vô sỉ nói với em là muốn có cả ba người. Chị nói xem, hắn làm như vậy có phải là không biết xấu hổ không?"
Triệu Oánh nghe Trần Mộng Nghiên nói, không khỏi đau đầu. Dương Minh này làm cái gì thế. Mới tốt nghiệp cấp ba được có mấy ngày đã làm ra nhiều chuyện như vậy? Tam thê tứ thiếp? Nghĩ đẹp thật.
Chẳng qua Triệu Oánh cũng hiểu rõ Dương Minh. Dương Minh là người dám làm dám chịu. Nếu hắn đã nói như vậy, nhất định muốn làm. Vì vậy Triệu Oánh an ủi: "Mộng Nghiên, em vừa nói đến cô bé có quan hệ với Dương Minh là sao?"
Trần Mộng Nghiên nghẹn ngào nói chuyện Lâm Chỉ Vận ra một lần với Triệu Oánh. Triệu Oánh nghe xong thở dài một hơi. Trần Mộng Nghiên đúng là quá ghen rồi, chuyện này có thể trách Dương Minh sao?
"Mộng Nghiên, thực ra chuyện này em cũng cảm thấy Dương Minh sai sao?" Triệu Oánh đột nhiên hỏi.
"Có sai hay không? Hắn đương nhiên là sai rồi. Hắn là bạn trai của em, không ngờ còn muốn chịu trách nhiệm với cô gái khác. Sao hắn không nghĩ đến suy nghĩ của em chứ" Trần Mộng Nghiên tức giận nói.
"Nhưng nếu em nhìn từ một góc độ khác xem. Nếu em là cô bé Lâm Chỉ Vận kia, em sẽ nghĩ như thế nào?" Triệu Oánh từ từ nói: "Cô ấy và Dương Minh đều là người bị hại. Dương Minh chịu trách nhiệm với cô ấy, nói rõ Dương Minh là người biết chịu trách nhiệm, không phải người gây chuyện rồi chối bỏ. Mộng Nghiên, chị hỏi em, em thích một nam tử hán đại trượng phu? Hay thích một kẻ nhát gan làm sai rồi trốn tránh trách nhiệm?"
"Em." Trần Mộng Nghiên thất thần. Đúng, thời gian qua nàng đều đứng trên góc độ của mình mà suy nghĩ, so đo được mất. Bây giờ nghe Triệu Oánh nói như vậy, mới cảm thấy Lâm Chỉ Vận mới là người bị hại. Vốn không có quan hệ gì với Lâm Chỉ Vận, nhưng lại bị cuốn vào ân oán giữa Dương Minh và Vương Chí Đào.
Đúng, nếu như Dương Minh là kẻ nhát gan, gặp chuyện thì trốn tránh, vậy mình còn có thể thích hắn không? Nhưng để nàng tiếp nhận Lâm Chỉ Vận, vậy cũng khó. Dù sao đây là xã hội hiện đại, sao có thể có chuyện tam thê tứ thiếp chứ?
"Được rồi, cho dù chuyện này là bất đắc dĩ, nhưng chuyện Lam Lăng thì sao?" Trần Mộng Nghiên quyết định trước tiên không truy cứu trách nhiệm này của Dương Minh. Dù sao cô gái kia vẫn chưa xuất hiện, khả năng uy hiếp của cô ta không bằng Lam Lăng đã có quan hệ xác thịt với Dương Minh. Hơn nữa quan trọng nhất chính là Dương Minh không thể cách xa Lam Lăng.
"Lam Lăng, ha ha, Mộng Nghiên, thực ra em không nhìn ra sự thật" Triệu Oánh cười nói: "Theo em nói, đó là Trương Tân kéo Dương Minh đi tìm. ừ là đi tìm gái. Trương Tân là một học sinh nhát gan, mà Dương Minh lần đầu tiên đến nơi đó, chuyện này rất hiếm đó"
"Chị Oánh, hắn đi tìm gái, sao còn hiếm có?" Trần Mộng Nghiên nghe xong dở khóc dở cười.
"Mộng Nghiên, em phải biết một việc, đó là có người đàn ông nào không thích trộm tình? Không trộm không có nghĩa là không muốn, mà bọn họ không có điều kiện hoặc là không có can đảm" Triệu Oánh cũng không biết lời này là thật hay giả, chỉ xem trên mạng mà thôi. Chẳng qua vì nói cho Trần Mộng Nghiên hiểu nên vẫn dùng: "Hơn nữa chuyện này xét cho cùng thì em sai".
"Em sai?" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 286: Chị Oánh
Chương 286: Chị Oánh