"Ừ, chẳng qua hồi học cấp ba đã đổi, trước đó vẫn dùng số ấy mà" Dương Minh nói: "Nếu cô ấy muốn gọi, không thể nào chờ lâu như vậy"
"Có lẽ cô ấy có nỗi khổ bất đắc dĩ thì sao?" Chu Giai Giai giải thích thay cho Tô Nhã: "Mình tin Tô Nhã"
"Có lẽ vậy" Dương Minh cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy. Nếu không còn có thể làm sao?
Thực ra đúng là Chu Giai Giai đã nói đúng. Tô Nhã đúng là có bất đắc dĩ. Nàng không có biện pháp gọi cho Dương Minh.
Lúc mới chuyển trường, Tô Nhã hoàn toàn bị Tô phụ giám sát, không cho phép nàng mang điện thoại di động, giám sát tất cả cuộc điện thoại của nàng. Mục đích chính là sợ nàng liên lạc với Dương Minh.
Bất đắc dĩ, Tô Nhã đành dùng cách nguyên thủy nhất, viết thư. Tô Nhã viết thư trong trường, sau đó nhờ bạn thân gửi hộ, nhưng gửi mấy bức vẫn không có hồi âm. Tô Nhã thậm chí còn nghĩ bố mình thông đồng với trường thu thư của mình.
Chẳng qua Tô Nhã được bạn thân nói, không như nàng suy nghĩ. Bởi vì trường mà nàng học lúc đó là dành cho con nhà giàu có, giáo viên không can thiệp vào chuyện riêng tư của học sinh, cũng không thể xuất hiện khả năng chặn thư của học sinh.
Tô Nhã đáng thương, thông minh cũng có khi lại ngu đi. Nàng nếu có thể nghĩ đến có người chặn thư gửi cho mình, chẳng lẽ không nghĩ đến thư của mình sẽ bị Ngô Trì Nhân giữ lại sao?
Chẳng qua cũng may Tô Nhã là người rất ngang bướng, đã quyết định chuyện gì thì mười con trâu kéo cũng không làm thay đổi. Cho nên tình cảm của nàng dành cho Dương Minh vẫn chưa thay đổi. Đây cũng là nguyên nhân hai người có thể đi đến cuối cùng.
Sàn nhảy chỉ kinh doanh đến tám giờ, nơi này cũng không phải kinh doanh với bên ngoài, cho nên mỗi ngày chỉ mở một thời gian mà thôi. Đèn dần dần sáng, tuyên bố thời gian nhảy đã kết thúc.
Tùy Quang Khải mang theo mọi người tiến vào một gian phòng lớn, rộng khoảng trăm mét vuông, mọi người đi vào cũng không chật chội.
Dương Minh và Chu Giai Giai rất tự nhiên đi ra, tìm Tôn Hạo Minh, hai người đứng cạnh nhau.
"Dương Minh, không ngờ mày bây giờ vẫn còn ngưu như vậy" Tôn Hạo Minh than thở: "Còn ngưu hơn trước kia, một quyền, một cước đã giải quyết trận đấu"
"Ha ha" Dương Minh cười cười, đánh nhau không phải chuyện tốt à nghe.
"Nói thật, Dương Minh, mày không đi hỗn thật là tiếc" Tôn Hạo Minh nuối tiếc nói: "Thân thủ này còn mạnh hơn các thằng đại ca trên đường nhiều"
"Được rồi, Hạm Minh, đừng nói nữa" Dương Minh lắc đầu: "Tao đang đi học mà"
"Ừ, tao biết, tao chỉ nói mà thôi" Tôn Hạo Minh gật đầu.
"Mọi người vừa nãy nhảy chắc cũng đã mệt rồi nhỉ? Bây giờ chúng ta cùng nhau chơi một trò vui vẻ nhé" Tùy Quang Khải đứng ở giữa nói: "Về phần trò chơi gì, mọi người hẳn là cũng đã biết?"
"Đúng thế, mau bắt đầu đi" Mấy nam sinh đã muốn tiến hành ngay.
"Trò chơi gì?" Dương Minh khó hiểu hỏi một câu. Hắn không biết Tùy Quang Khải muốn làm gì.
"Ha ha, xem ra còn có người không biết, vậy mình giải thích" Tùy Quang Khải mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng biểu hiện rất nhiệt tình: "Trò mà chúng ta sắp chơi, gọi là hôn an toàn đi"
Hôn an toàn? Dương Minh kinh ngạc, từ này hắn đã thấy. Khi ngôi sao và Fan gặp mặt, có đôi khi sẽ có hoạt động này. Hôn an toàn chính là hai người hôn nhau qua một tờ giấy bạc mỏng. Nhìn như là hôn, thực ra không chạm được gì, chỉ là hơi cảm nhận được chút chút mà thôi.
"Xem ra mọi người cũng đã hiểu" Tùy Quang Khải cười nói: "Được rồi, mình đã thống kê, ở đây tổng cộng mười tám bạn nữ, mười tám bạn nam. Vừa đủ, không nhiều không ít, mỗi người đều được tham gia trò chơi"
Dương Minh nghe xong như rơi vào trong sương mù, thấy Tùy Quang Khải bê một cái hộp ra, nói:
- Tên từng bạn nữ, mình đã viết vào giấy, mọi người chỉ có thể dựa vào vận may mà chọn.
Làm cái mẹ gì thế? Hôn an toàn? Tuy nói khác xa hôn chính thức, nhưng dù sao vẫn là tiếp xúc thân thể, lại là môi. Dương Minh có chút khó hiểu, những người này sao không phản đối gì?
Thực ra Dương Minh không biết. Người trong lớp trước đó đã đạt được thỏa thuận ở trên mạng, ngẫu nhiên có một hai người không muốn, nhưng bị mọi người lấy số đông mà áp đảo.
Chu Giai Giai chính là người phản đối. Chẳng qua thấy mọi người đều đồng ý, Chu Giai Giai lại là cán bộ lớp, không có cách nào cứ tiếp tục phản đối, đành phải đồng ý. Chẳng qua trong lòng nàng vẫn đang cầu khấn, hy vọng người bắt được tên mình là Dương Minh.
Nàng tin rằng chỉ cần mình kiên định, như vậy nhất định sẽ làm cho ông trời cảm động, kỳ tích xuất hiện.
Nhân lúc mọi người rút thăm, Tùy Quang Khải cầm lấy tờ giấy bạc đã chuẩn bị từ trước phát cho các bạn nữ.
Thứ này làm rất đặc biệt, có hình vuông, bên dưới có một tay cầm, màng mỏng hình thành cách ly. Lúc sử dụng, chỉ cần nữ sinh đặt lên miệng mình là được.
Dương Minh thực sự bội phục sức tưởng tượng của người phát minh ra thứ này. Đúng là quá ngưu.
Nhìn mọi người đang hưng phấn rút thăm, Dương Minh có chút bất đắc dĩ. Những người này chơi gì không chơi, lại bày ra trò xấu xa này. Tiết mục này quá hại người.
"Đi thôi Dương Minh, đến hai chúng ta" Ngay cả Tôn Hạo Minh cũng muốn.
Dương Minh bất đắc dĩ, bị Tôn Hạo Minh giục đành phải đi lên rút. Dương Minh vốn không muốn tham gia, nhưng thấy mọi người cao hứng như vậy cũng không đành lòng làm mọi người mất vui. Mặc dù mình không quá quen thuộc với bọn họ, nhưng bây giờ dù sao cũng đi chơi cùng nhau. Hơn nữa Tùy Quang Khải còn quan sát mình, điều này làm Dương Minh không thể từ chối.
Nhìn các bạn nữ trong lớp, đám người này đều rất xa lạ với Dương Minh, có người thậm chí còn chưa nói chuyện một câu, tên còn không nhớ.
Dương Minh đau đầu, bảo hắn hôn những người này? Chuyện cười gì vậy? Nhìn một vòng, có mỗi Chu Giai Giai là quen thuộc nhất.
Được, vậy thì Chu Giai Giai đi, dù sao lần trước cũng đã hôn, thêm lần nữa cũng chẳng có gì. Hơn nữa còn cách tấm màng mỏng mà, có lẽ không sao?
Nghĩ đến đây Dương Minh dùng dị năng nhìn vào trong hộp. Hắn sợ nhất chính là có người đã cầm tờ giấy có ghi tên Chu Giai Giai.
Bây giờ trong hộp chỉ còn tám tờ giấy, Dương Minh nhìn kỹ một chút, may quá, vẫn còn Chu Giai Giai. Chẳng qua. ai lại nhét tờ giấy ghi tên Chu Giai Giai vào trong khe chứ? Thế này ai có thể rút được?
Chẳng qua Dương Minh suy nghĩ một chút là hiểu được nguyên nhân. Người rút thăm cuối cùng đương nhiên là Tùy Quang Khải. Nếu tờ giấy ghi tên Chu Giai Giai không bị ai rút, như vậy chẳng phải hắn trúng sao.
Dương Minh không khỏi hung hăng chửi thầm Tùy Quang Khải, thằng mặt người dạ thú. Cô bé Chu Giai Giai xinh đẹp phải không? Thực ra rất dâm đó. Lão tử còn nhìn thấy ảnh khỏa thân của cô ta.
Dương Minh trực tiếp rút tờ giấy ghi tên Chu Giai Giai ra, sau đó đứng sang bên.
Chu Giai Giai bây giờ có thể nói là muốn mắt mình có thể thấu thị, đứng một bên nhìn vào tay Dương Minh, muốn biết người hắn chọn là ai. Chẳng qua cách quá xa, Chu Giai Giai không thấy gì cả. Chỉ có thể lo lắng đợi kết quả cuối cùng.
Khi Tùy Quang Khải là người cuối cùng rút thăm, mặt hơi đổi. Tờ giấy ghi tên Chu Giai Giai đã bị người cầm, sao có thể chứ?
Tùy Quang Khải nhớ kỹ mình viết tên Chu Giai Giai, nhét vào khe, người bình thường sao có thể chạm được vào đó.
Chẳng qua Tùy Quang Khải chỉ nghi hoặc trong lòng mà thôi, nhưng động tác vẫn không ngừng lại, lấy ra tờ giấy cuối cùng trong hộp. Điều này chứng minh suy đoán của hắn lúc trước, tờ giấy ghi tên Chu Giai Giai đã bị người khác lấy. Nếu không, không thể chỉ còn có một tờ.
Khi Tùy Quang Khải mở tờ giấy ra, mặt hắn luôn bình tĩnh, bây giờ đã biến sắc. Người hắn chọn được không ngờ là cô nàng Đổng Hổ béo ú mà miệng thối.
Tùy Quang Khải chút nữa hôn mê, may mà không ngã xuống đất. Chẳng qua hắn coi như cũng mạnh mẽ trấn tĩnh được, mỉm cười nói với mọi người: "Tiếp theo, mọi người cầm tờ giấy trong tay mình, tìm đối tượng ghi trên đó. Nụ hôn mãnh liệt bắt đầu"
Sau khi tuyên bố xong, mọi người đều tìm đến mục đích của mình. Tùy Quang Khải chỉ có thể cắn răng đi đến trước mặt Đổng Hổ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 387: Tùy Quang Khải đen đủi
Chương 387: Tùy Quang Khải đen đủi