"Đầu của bạn không phải bị đánh trúng sao?" Chu Giai Giai cẩn thận hỏi.
"Cái gì mà đánh trúng?" Dương Minh sửng sốt: "Bạn nói hai tên côn đồ đó sao?"
"Đúng vậy, bạn bị đánh trúng đầu, rồi sau đó té xỉu" Chu Giai Giai gật đầu nói.
"." Dương Minh dở khóc dở cười nói: "Cỡ như hắn sao được. thời sơ trung tôi đánh nhau với người ta thường xuyên bị vậy. tôi xỉu là bởi vì tôi uống quá nhiều thôi. Chu Giai Giai này, đây không phải là bệnh viện chứ?"
"Dạ." Chu Giai Giai thấy Dương Minh không có chuyện gì, mới yên tâm, chẳng qua, lại có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, Dương Minh, mình còn tưởng rằng bạn bị hôn mê do bị đánh trúng đầu. nên đưa bạn đến bệnh viện."
"Bạn. đưa tôi tới?" Dương Minh chỉ nhớ lúc bị té xỉu, sau đó thì mất đi ý thức.
"Đúng vậy, do lúc đó mình quá nóng lòng." Chu Giai Giai nhỏ giọng nói.
"Bạn làm cách nào đưa tôi đến bệnh viện?" Dương Minh nhíu mày hỏi.
"Mình. mình gọi taxi." Chu Giai Giai nói.
"Tôi không phải hỏi cái đó, tôi hỏi là tôi lên taxi thế nào? Tôi làm cách nào vào bệnh viện?" Dương Minh lại hỏi.
"Mình. mình. mình cõng bạn." Chu Giai Giai nhất thời đỏ mặt.
"Bạn cõng tôi?" Dương Minh tuy rằng đã cảm thấy chuyện là như vậy, nhưng nghe chính miệng Chu Giai Giai nói ra, còn có chút khiếp sợ, thân hình nhỏ bé yếu ớt của Chu Giai Giai mà có thể cõng nổi mình sao?
"Mình. mình không biết, mình lo lắng, nên không nghĩ nhiều như vậy" Chu Giai Giai nhìn Dương Minh nói, cũng không biết hắn có tức giận hay không, cho nên nói năng lắp bắp.
"Cảm ơn bạn, Chu Giai Giai" Dương Minh cũng cảm động! Mặc kệ là trước kia Chu Giai Giai làm cái gì, giờ phút này, Dương Minh đã tha thứ cho nàng từ trong đáy lòng, cảm nhận thấy được sự quan tâm nhiệt tình của nàng, đưa mình đến bệnh viện, chăm sóc cho mình. Phần tình ý này không phải thứ bình thường có thể so sánh được!
Giờ phút này, trong lòng Dương Minh cũng đã tiếp nhận Chu Giai Giai, đem nàng trở thành một người bạn của mình.
"A? Cảm ơn mình?" Chu Giai Giai nghe Dương Minh nói xong, có chút choáng váng: "Bạn không trách mình tự tiện chủ trương, đưa bạn vào bệnh viện chứ?"
"Bạn có ý tốt mà, tôi sao có thể trách bạn được" Dương Minh nói: "Chu Giai Giai, nói thật, lần này mặc kệ thế nào, tôi đều phải cảm ơn bạn, cùng đi với bạn quả là đúng!"
"Haha." Chu Giai Giai cũng ngại ngùng cười cười, Dương Minh lần đầu tiên khen bản thân, nên Chu Giai Giai đặc biệt vui vẻ.
"Chẳng qua, tôi muốn biết cái thứ dính trên tay tôi là gì vậy?" Dương Minh chỉ chỉ cái ống dẫn dính trên tay mình.
"A? Đây là thuốc giải rượu. bác sĩ nói bạn hôn mê do uống quá nhiều rượu, mình không yên lòng, sợ đầu của bạn có vấn đề, nên muốn bạn tỉnh rượu nhanh một chút. không có vấn đề khác." Chu Giai Giai ngượng ngùng nói.
"Ra thế." Dương Minh cười, hắn cũng không thể giận Chu Giai Giai cái gì, bởi vì Chu Giai Giai cũng muốn tốt cho hắn thôi: "Nhưng mà, tôi cần vào toilet ngay bây giờ. bạn có thể kêu y tá lại giùm không. Rút cái dây này ra?"
"A!" Chu Giai Giai ngạc nhiên, vội vàng nói: "Được, được, để mình kêu y tá!" Nói xong, liền ấn cái nút đầu giường, để gọi y tá trực.
Không lâu sau, y tá trực chạy lên, mở cửa phòng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cô ý tá, em muốn đi wc một chút." Dương Minh nói.
"A? Tỉnh rồi sao?" Y tá hỏi: "Nếu tỉnh rồi, muốn đi wc thì tự đi, trong phòng bệnh không phải không có wc sao? Cậu gọi tôi đến làm gì?"
"Ý của em là, có thể tháo mấy cái này xuống được không? Chờ em trở lại thì gắn vào?" Dương Minh chỉ vào đống dây trên tay.
"Sao phiên toái quá vậy?" Nữ y tá nhíu mày: "Cầm nó vào trong wc không được sao?"
"Nhưng em không có đủ tay để dùng, em không phải là bạch tuộc! Một tay cầm kim châm, một tay cầm quần, thì tay nào để cởi quần?" Dương Minh cười khổ nói.
"Nhờ bạn gái của cậu giúp đi!" Nữ y tá đảo mắt nhìn, thầm nghĩ, người đâu mà ngu dữ vậy!
"Bạn gái của em?" Dương Minh sửng sốt, lập tức nhìn về phía Chu Giai Giai: "Nàng?"
"Đúng vậy, nhờ nàng ta giúp là được rồi! Đừng nói là còn thẹn thùng nha" Nữ y tá này bĩu môi, lại thầm nghĩ, vừa rồi còn bắt gặp hai người hôn nhau tình chàng ý thiếp nữa là!
"Cái này. nàng ta không phải bạn gái của em." Dương Minh lắc đầu nói.
"Không phải sao? Sao lại không phải?" Nự y tá cũng sửng sốt: "Vừa rồi tôi còn thấy nàng ta đang."
Nữ y tá vừa nói được một nửa, Chu Giai Giai giống như là bị ong chích, bật dậy, phản ứng cực nhanh, chạy đến trước mặt nữ y tá nói: "Chị y tá, em giúp hắn được rồi. chị đi đi."
Sau đó, không đợi nữ y tá phản ứng đã đuổi ra khỏi phòng! Nữ y tá mặc dù khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lắc lắc đầu rời đi.
Ccg toát đầy mồ hôi lạnh! Trời ạ, thì ra vừa rồi nàng ta thấy mình hôn trộm Dương Minh! Hơn nữa, chỉ thiếu một chút nữa là chuyện bị lộ rồi.
Tuy rằng Chu Giai Giai thích Dương Minh, nhưng đối với một đứa cong ái, hôn trộm con trai, là một chuyện xấu hổ cỡ nào! Nếu bị phát hiện, sau này mình sẽ không dám gặp người, rất xấu hổ đó!
Cho nên Chu Giai Giai nhanh chóng đẩy nữ y tá ra ngoài! Nhưng Dương Minh thì lại buồn bực, Chu Giai Giai muốn làm gì?
"Chu Giai Giai, sao bạn lại đuổi cô ta đi? Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi sắp nghẹn chết rồi đó." Vẻ mặt Dương Minh đau khổ, nói: "Tôi uống nhiều bia như vậy, mà đã nhịn một khoảng thời gian dài rồi."
"Mình giúp bạn cầm cái bình là được." Chu Giai Giai cắn chặt ra, đỏ mặt nói.
"Bạn.?" Dương Minh nhìn Chu Giai Giai: "Bạn không nói giỡn chứ?"
"Ai nha, người gì đâu mà. mình nói giúp bạn chính là giúp bạn, đàn ông con trai gì mà lề mề quá vậy." Chu Giai Giai nghe Dương Minh nói xong, cũng biết hắn đã đến mức rồi, sợ rằng để hắn nhịn nữa sẽ sinh bệnh, nên dùng phép khích tướng: "Sao thế, bạn sợ mình nhìn à?"
"Ặc." Dương Minh thở dài, Chu Giai Giai là con gái, nàng ta không sợ thì mình sợ cái gì? Nhưng mà mình và Chu Giai Giai không phải là tình nhân, nên Dương Minh vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
"Hừ, lần trước mình đã bị bạn xem hết, mình không nói gì, nhưng bạn thì cứ nhăn nhó hoài" Chu Giai Giai sợ Dương Minh không chịu, làm liều luôn, cố nén xấu hổ lại.
"Được rồi." Dương Minh nghe Chu Giai Giai nói vậy, cũng không từ chối nữa, cẩn thận ngồi dậy từ trên giường.
Chu Giai Giai cầm cái bình giúp Dương Minh, rồi cùng Dương Minh đi vào toilet.
"Xoay người qua chổ khác đi." Dương Minh nhìn thoáng qua Chu Giai Giai nói.
"Dạ." Chu Giai Giai gật đầu, nàng không phải là dâm nữ, tuy rằng bản thân yêu Dương Minh, nhưng chưa đến mức phải đi rình coi chổ đó của Dương Minh. dù sao cơ thể của con trai và con gái cũng có sự khác biệt mà.
Nhìn Chu Giai Giai xoay người lại, Dương Minh nhanh chóng cởi quần ra, rồi. nhanh chóng tè ra.
Nghe thấy tiếng nước" ào ào" sau lưng, ccg xấu hổ quá trời, chẳng qua trong lòng rất hạnh phúc, trải qua chuyện hôm nay, quan hệ của mình và Dương Minh, khẳng định sẽ tiến thêm một bước rồi.
Dương Minh không ngờ bản thân lại có thể cho" ra" nhiều nước như vậy, hèn chi có cảm giác sắp nổ rồi, hành sự xong, Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Giai Giai nghe tiếng nước phía sau đã dừng, nhưng không nghe thấy Dương Minh nói gì, vì thế tò mò quay đầu lại nói: "Dương Minh, bạn đang làm gì đó?" Nói xong, mặt Chu Giai Giai liền đỏ lên, vì Dương Minh tuy rằng đã tè xong, nhưng vẫn chưa kéo quần lên, Chu Giai Giai không khỏi nhìn thấy một số thứ không nên nhìn thấy.
Dương Minh thấy Chu Giai Giai quay đầu lại, nhanh chóng kéo quần lên, xấu hổ nói: "Bạn thật sự là muốn nhìn."
"Đi chết đi! Mình làm gì biết bạn đang làm gì. tại mình thấy bạn không có động tĩnh gì. mới." Chu Giai Giai oán trách một câu.
Lúc sau, Dương Minh cũng vào toilet vài lần, xem ra, nước trong cơ thể còn rất nhiều, hơn nữa, nước trong cái bình cũng không ngừng chảy vào trong cơ thể nữa.
Chẳng qua, những lần sau, Chu Giai Giai nói cái gì cũng không dám quay đầu lại. trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh khi nãy. vừa nghĩ đến, trên mặt đã phát sốt.
Mãi cho đến năm giờ sáng, Dương Minh mới truyền xong thuốc, rút dây ra, trả phòng, Dương Minh và Chu Giai Giai cùng rời bệnh viện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 446: Tôi vừa thấy lúc nãy
Chương 446: Tôi vừa thấy lúc nãy