Chẳng qua chỉ có Tôn Khiết gọi lão là Tôn thúc hoặc Tam thúc. Người trên
đường đều gọi lão là Tam ca hoặc Tam gia, cho nên lão mới kỳ quái.
Cho nên nghe thấy đối phương không phải Tôn Khiết và Tôn Chí Vĩ, Tôn Tam
có chút khó hiểu, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn nhiều.
"Tôn thúc, cháu là bạn Tôn Khiết, là cô ấy bảo cháu gọi điện cho chú" Dương Minh nói.
"Ồ? Tôi biết rồi, tìm một người cho cậu phải không?" Tôn Tam hỏi.
"Vâng, đúng là cháu, Tôn thúc, nghe nói chú có tin tức?" Dương Minh không nhịn được hỏi.
"Ừ, có chút tin tức. Tôi có mấy bức ảnh, cậu lúc nào có thời gian thì
đến xem có phải người này không. Chẳng qua người này không phải Ngô Trì
Nhân, không biết có phải người cậu muốn tìm không" Tôn Tam nói.
"Tôn thúc, bây giờ chú có rảnh không?" Dương Minh đang rất sốt ruột.
Nếu như biết Ngô Trì Nhân ở đâu, vậy có thể biết được Tô Nhã đang ở đâu?
Trong lòng Dương Minh, hắn có một tình cảm không thể hình dung với Tô
Nhã. Đó là một tình cảm không thể nào quên, còn thuần khiết hơn cả tình
yêu, không thân tình nhưng còn hơn cả thâm tình. Dương Minh không biết
mình có yêu Tô Nhã hay không. Bởi vì trong trí nhớ của Dương Minh, Tô
Nhã chỉ là một cô bé. Lúc còn trẻ con đó sao biết tình yêu là gì, chỉ là
hơi thích thích mà thôi"
Nhưng Dương Minh không bao giờ quên được Tô Nhã.
"Bây giờ? Được, cậu đến đường Trung Kiên. Đó có một quán tư nhân. Cậu
không có thẻ hội viên, bảo vệ sẽ không cho cậu vào thì gọi điện cho tôi"
Tôn Tam nói: "Tôi đợi cậu ở đây"
"Vâng, cháu đến ngay" Dương Minh vội vàng nói.
"Có thể tìm được không?" Tôn Tam hỏi một câu: "Cậu không phải người ở Đông Hải thì phải?"
"Vâng, cháu là người Tùng Giang, chẳng qua có biển chỉ đường, không vấn đề gì" Dương Minh nói.
"Được, vậy gặp nhau ở đó" Tôn Tam nói.
Dương Minh không bảo với Lâm Chỉ Vận, một mình xuống lầu, lái xe AudiR8 của Tôn Khiết, rời đi.
Đợt tết dương lịch này, Trần A Phúc và người nhà về Đông Hải, vừa lúc
nhà hàng mà hắn làm đang cho nhân viên nghỉ phép, hắn nghỉ cả mười ngày
liền.
Tối ny, cả nhà Trần A Phúc đang cùng nhau xem Tv.
Nhưng lại xem đúng đoạn Lý Đại Quốc giả quỷ dọa người, dục vọng trong lòng Trần A Phúc lại trỗi dậy.
Mắt Trần A Phúc sáng lên, vỗ đùi, nhìn chằm chằm vào Lý Đại Quốc đang
giả quỷ trên Tv, vừa hưng phấn vừa kích động. Tri kỷ, duyên phận. Một
loạt hình ảnh hiện lên trong đầu Trần A Phúc. Không được, Trần A Phúc
biết mình lại muốn phát tiết. Tối nay nhất định phải phát tiết ra ngoài.
Khó khăn lắm mới đợi được người nhà đi ngủ hết, Trần A Phúc mới lấy
trong một ngăn tủ cũ nát ra một chiếc áo màu đen, sau đó lại vào toilet
lấy đôi găng tay.
Chuẩn bị xong, Trần A Phúc cảm thấy còn chưa đủ kích thích, lại đến
phòng thằng em trước đây, bây giờ đang để đồ linh tinh, tìm được mặt nạ
quỷ.
Trần A Phúc nhếch miệng cười, sau đó cầm công cụ ra khỏi nhà.
Mặc dù Trần A Phúc cũng biết mỗi lần mình phát tác, dục vọng biến thái
trong lòng lại tăng lên, nhưng Trần A Phúc không có biện pháp. Hắn rất
thích hành vi biến thái này, dục vọng trong lòng đẩy hắn vào con đường
không có lối về.
Trần A Phúc cũng không thể khống chế. Bởi vì chuyện này quá kích thích
làm hắn không thể tự kiềm chế. Đông Hải chắc là rất an toàn. Trần A Phúc
thầm nghĩ lần trước mình làm Tùng Giang long trời lở đất, trong bệnh
viện đầy rẫy cảnh sát. Điều này làm Trần A Phúc không dám có hành động
gì nữa.
Nhưng bây giờ là Đông Hải, nơi này mình chưa phạm tội lần nào, chắc là cảnh sát sẽ không chú ý đến mình?
Chẳng qua cho dù là như vậy, Trần A Phúc cũng không dám gây án ở quá gần nhà mình. Hắn cũng không dám bắt taxi đi ra thật xa.
Vì thế Trần A Phúc đi bộ trên đường không có mục đích, tìm kiếm mục tiêu
mà ra tay. Bình thường thì bệnh viện, khu nghỉ dưỡng là địa điểm thích
hợp nhất đẻ hắn ra tay. Nơi đó hay có người ra vào, hơn nữa người ở nơi
xa lạ, tối nằm ngủ ít nhiều cũng chập chờn. Nếu mình giả làm quỷ dọa bọn
họ, như vậy hiệu quả sẽ rất cao.
Có thể nói Trần A Phúc đã nắm được tâm trạng chung của con người, rất sợ
thứ mình không biết. Nếu ở trong nhà gặp quỷ, cùng với gặp quỷ ở bệnh
viện, hai điều này khác hẳn nhau.
Mặc dù Trần A Phúc lúc còn bé đã ở Đông Hải một thời gian, nhưng mấy năm
nay Đông Hải rất phát triển, đường xá, nhà cửa thay đổi rất nhiều, cho
nên Trần A Phúc cũng mù tịt.
Đi qua đi lại, Trần A Phúc vừa ngẩng đầu lên thì vui vẻ, đúng là đi rách
cả giầy không thấy, chẳng tốn công sức lại tìm ra. Đập vào mắt hắn
chính là" Nhà nghỉ Đại Phát"
Trần A Phúc nhìn thoáng qua thiết kế của nhà nghỉ, cười hắc hắc một
tiếng, từ bên cạnh là có thể trèo lên tầng hai. Trần A Phúc khá nhanh
nhẹn, một chút đã trèo lên được sân thượng của nhà nghỉ.
Dương Minh đi theo biển chỉ đường đến địa điểm mà Tôn Tam nói. Nơi này giống như một biệt thự tư nhân.
Dương Minh trực tiếp chạy xe đến cửa biệt thự. Không ngờ Dương Minh chưa kịp giải thích, bảo vệ đã mở cửa ra.
Dương Minh có chút kỳ quái, chẳng qua vẫn lái xe vào, nghĩ rằng có thể
bọn họ nhận ra xe của Tôn Khiết, giống như lần trước mình đến công ty
Tôn Khiết vậy.
Dương Minh đỗ xe vào bãi, xuống xe. Ngay lúc đó một người đàn ông trung niên cũng mới xuống từ xe Mercedes-Benz S600.
Người đàn ông trung niên nhìn xe Dương Minh, sau đó lại nhìn Dương Minh.
- Tôi là Tôn Tam, người cậu cần tìm.
Tôn Tam nhìn Dương Minh, mắt lóe ra một tia phức tạp.
Tôn Tam hiển nhiên nhận ra xe Dương Minh đi là của Tôn Khiết. Đây cũng
là điều làm lão kinh ngạc. Không sai, Tôn Khiết chưa bao giờ cho đàn ông
mượn xe.
Chuyện trước đây của Tôn Khiết, Tôn Tam hiểu rõ. Cho nên lão biết Tôn
Khiết ghét đàn ông. Bây giờ xe của Tôn Khiết lại cho người thanh niên
này mượn, điều này có nghĩa là gì?
Hơn nữa bình thường Tôn Khiết hiếm khi có chuyện nhờ mình làm. Lần này
vì chuyện của người thanh niên này, Tôn Khiết mấy lần dặn dò phải chú ý,
điều này càng làm cho Tôn Khiết thêm nghi ngờ.
"Tôn thúc?" Dương Minh ngẩn ra, lập tức cũng nghĩ Tôn Tam nhận ra xe của
Tôn Khiết. Dương Minh liền cười nói: "Cháu là Dương Minh"
"Chào cậu" Tôn Tam chủ động đưa tay ra bắt tay Dương Minh. Tôn Tam bình
thường cũng không nhiệt tình như vậy, cũng chỉ khách khí với người Lâm
gia.
Bây giờ khách khí với Dương Minh đó là bởi vì lão hoài nghi thân phận
của Dương Minh. Dương Minh có quan hệ gì với Tôn Khiết? Xem ra từ cách
làm của Tôn Khiết, có thể thấy nàng có quan hệ không phải chỉ là bạn
bình thường với người thanh niên này.
Người này không biết chừng sẽ là con rể Lâm gia sau này. Lâm gia chưa có
người thừa kế. Bởi vì Tôn Tam hiểu rõ tình huống của Tôn Chí Vĩ, đó là
một tên A Đẩu, Lâm gia sau này căn bản không hy vọng vào hắn.
Tôn Khiết mặc dù có năng lực, làm việc cũng được. Nhưng cuối cùng vẫn là
con gái, Lâm gia vẫn cần một người đàn ông duy trì. Cho nên đây là
nguyên nhân mà Tôn Tam khách khí với Dương Minh.
Dương Minh cũng nhìn ra thân phận của Tôn Tam không đơn giản. Thấy Tôn
Tam đưa tay ra, Dương Minh lập tức hơi cúi người bắt tay. Dù lão già này
có địa vị như thế này, thì lão cũng là bề trên của Tôn Khiết. Như vậy
Dương Minh hơi cúi người cũng được mà. Huống chi mình có việc nhờ người
mà.
"Vào rồi nói" Tôn Tam bắt tay Dương Minh, sau đó chỉ vào bên trong.
"Trong này hình như không có nhiều người?" Dương Minh nhìn bãi đỗ xe khá trống trải.
"Đây là nơi riêng biệt của Lâm gia, chỉ những người có thẻ hội viên mới
có thể vào" Tôn Tam giải thích: "Vừa nãy cậu có thể vào là vì bảo vệ
thấy xe của tiểu thư"
"Như vậy à." Dương Minh gật đầu, điều này đã chứng minh suy nghĩ của hắn. Dương Minh cùng Tôn Tam đi vào bên trong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 466: Người thừa kế tương lai của Tôn gia
Chương 466: Người thừa kế tương lai của Tôn gia