"Được rồi!" Xà ca cắn răng: "Em dẫn anh đi tìm hắn!"
"Như vậy rất tốt!" Dương Minh gật đầu: "Hy vọng mày không giở trò, như vậy chỉ khiến mày đau đớn!"
"Em biết, em biết!" Xà ca gật đầu nói.
"Cách bài trí trong phòng này cũng tốt, nhưng mà sao lại dùng cửa chống trộm? Nhìn thấy chướng mắt quá!" Dương Minh nói xong, giơ chân đá một cái vào cửa chống trộm.
Dương Minh dùng hết sức, cho nên, cánh cửa chống trộm bị đạp khỏi cái khung cửa.
Chẳng qua, Xà ca nhìn thấy mà vô cùng khiếp sợ, hắn cũng biết Dương Minh đang thị uy với hắn, nhưng không dám nói gì khác, đành cười nói: "Đúng đúng, anh nói đúng, đá rất hay, em sẽ lập tức tìm người thay liền."
Dương Minh gật đầu không nói gì, cùng Xà ca đi xuống lầu.
"Mày muốn làm gì?" Dương Minh thấy Xà ca móc điện thoại ra, lạnh lùng hỏi.
"Em. em gọi điện cho lái xe." Xà ca bi Dương Minh hỏi làm cho giật mình, xém tí đã rớt điện thoại.
"Mày không tự lái xe?" Dương Minh hừ lạnh hỏi.
"Dạ. dạ. để em tự lái." Xà ca liên tục gật đầu.
"Hừ" Dương Minh hừ một tiếng rồi đi ra cửa với Xà ca.
Dương Minh cũng không đi lấy xe của Tôn Khiết, làm lão đại của Tứ Xả bang, Xà ca khẳng định là nhận biết được xe của đại tiểu thư Tôn gia, Dương Minh cũng không muốn phức tạp.
Lên chiếc Audi A6 của Xà ca, hắn khởi động xe, chạy ra ngoài đường.
"Ở đằng kia?" Dương Minh hỏi một câu.
"Ở trên trung tâm thương mại. là sản nghiệp của em." Xà ca không dám giấu, vội vàng nói.
Quả nhiên là ở địa bàn của Xà ca, Dương Minh âm thầm gật đầu, xem ra suy nghĩ ban đầu của mình đã đúng, nếu thật sự không thấy Xà ca, thì tìm trong vài sản nghiệp của hắn, cũng có thể tìm thấy Ngô Trì Nhân.
Nửa giờ sau, hai người đi đến đó, Dương Minh đi chung với Xà ca, nên không ai dám hỏi gì, Xà ca trực tiếp dẫn Dương Minh lên lầu hai, sau đó đứng trước cửa một phòng.
"Ngô đại bàn tử có ở bên trong không?" Xà ca hỏi một tên tiểu đệ.
"Đúng vậy, vị này là?" Tên tiểu đệ thấy mặt Dương Minh không đổi sắc, thuận miệng hỏi một câu.
"Con mẹ mày, đây là khách quý của tao, hỏi làm cái chó gì?" Xà ca nhất thời giận dữ, tát một cái bốp lên mặt tên tiểu đệ.
Hắn sợ đàn em nói lung tung, đến lúc đó liên lụy chính mình.
"Xin lỗi." Tên tiểu đệ hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
"Mày đi xuống dưới đi, ở đây không có chuyện của mày!" Xà ca phất tay nói.
"Dạ." Tên tiểu đệ vội vàng cúi đầu rời đi.
"Đại gia. Ngô đại bàn tử đang ở bên trong." Xà ca thấy tên tiểu đệ đi rồi, quay sang nịnh nọt với Dương Minh.
"ừ" Dương Minh gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, hắn vừa rồi đã dùng dị năng nhìn thấy Ngô Trì Nhân đang ở trong, giờ phút này đang nằm trên giường coi TV, bộ dáng rất tiêu sái.
Xà ca mở cửa, sau đó nói với bên trong: "Ngô đại bàn tử, dậy đi, có một người bạn đến thăm ông này"
"Ồ? Ai vậy?" Ngô Trì Nhân từ trên giường ngồi dậy, nhấc đầu nhìn thấy Dương Minh đang đứng chung với Xà ca.
"Cậu là. Dương Minh?" Ngô Trì Nhân cau mày, do dự một chút rồi hỏi.
"Haha, không sai, nhiều năm như vậy, mày vẫn còn nhận ra tao sao? Có khỏe không, Ngô lão sư?" Dương Minh cười cười, nhưng trong lòng đang nổi giận.
"Tôi. vẫn tốt. vẫn tốt." Ngô Trì Nhân trong khoảng thời gian ngắn vẫn không đoán ra được tại sao Dương Minh lại ở đây, thấy hắn đứng chung với Xà ca, cũng không biết thân phận hiện tại của Dương Minh là gì. Chẳng qua nhớ lại ngày trước Dương Minh đi làm xã hội đen, nên bây giờ không chừng cũng là đại nhân vật, vì thế cũng khách khí đón tiếp.
"Thật sao? Mày tốt, nhưng tao thì không tốt lắm!" Dương Minh đạp mạnh một cái vào ngực Ngô Trì Nhân, làm cho cái thân to xác của hắn bay ngược ra đằng sau, nặng nề rơi xuống đất.
"A." Ngô Trì Nhân kêu lên một tiếng, hiển nhiên là rơi không nhẹ, người càng béo, thì rơi càng nặng
"Mày." Ngô Trì Nhân hoảng sợ trợn mắt nhìn Dương Minh: "Mày muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ đến thăm mày thôi" Dương Minh nói: "Năm đó mày rất tốt với tao, nên tao cần phải đáp lễ với mày"
"Xà ca. cứu tôi." Ngô Trì Nhân thấy Dương Minh đi đến, vội vàng kêu cứu.
Cứu mày? Xà ca âm thầm lắc đầu, bây giờ bản thân tao còn khó lo, còn cứu mày? Mày không liên lụy tao thì tao còn đốt vàng mả cho mày! Vì thế Xà ca nhắm mắt lại, làm bộ như không biết gì.
"Đứng lên!" Dương Minh nắm lấy cổ áo của Ngô Trì Nhân, cơ thể gần 100kg mà hắn chỉ nhấc một tay, căn bản là không coi ra gì.
Ném Ngô Trì Nhân lên giường, Dương Minh lạnh lùng nói: "Công ty Nhân Nghĩa là do mày mở?"
Dương Minh còn chưa đánh cho hắn chết khiếp, dù sao còn vài việc chưa hỏi, lỡ làm cho hắn tàn phế, thì không hỏi được gì.
"Tôi." Ngô Trì Nhân vừa nghe, vội vàng ngẩng đầu nhìn Xà ca, nhưng thấy Xà ca làm như không liên quan đến mình, Ngô Trì Nhân liền biết bản thân đã bị vứt bỏ.
Cảm thấy Dương Minh thông qua Xà ca tìm đến mình! Chẳng qua Ngô Trì Nhân đã biết, Xà ca không lên tiếng đúng không? Không nói lời nào thì mày coi như không liên quan à? Đơn giản là hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng. Liền đem mưu đồ bí mật của mình và Xà ca cùng với hành vi lừa đảo của công ty Nhân Nghĩa nói ra.
"Còn không?" Dương Minh hỏi.
"Không còn gì nữa. Dương Minh. đều là Xà ca sai tôi làm, không liên quan đến tôi. tôi chỉ bị ép buộc. Hơn nữa tiền của tôi, tôi đang chuẩn bị trả lại." Mấy ngày dày vò này đã làm cho tâm lực của Ngô Trì Nhân tiều tụy, cảnh sát đuổi bắt làm cho Ngô Trì Nhân cơ hồ như muốn đi tự thú. Nếu không có Xà ca ngăn cản, hắn đã không chịu nổi!
Bây giờ, bị một đạp của Dương Minh, Ngô Trì Nhân đã chấp nhận số phận.
"Còn mày?" Dương Minh quay đầu lại hỏi Xà ca.
"Đại gia, em đã nói rồi. em chuẩn bị trả lại tiền." Xà ca vội vàng nói.
Ngô Trì Nhân nghe Xà ca nói xong, không khỏi sửng sốt, không phải chứ? Thống khoái như vậy, có phải là Xà ca hay không? Lúc trước mình nói trả tiền, Xà ca nói thế nào cũng không đồng ý, sao bây giờ lại.
Nghĩ đến đây, Ngô Trì Nhân không thể không cẩn thận nhìn lại thân phận của Dương Minh. có thể làm cho Xà ca nghe lời như thế, vậy hắn.
"Ngô Trì Nhân, biết tao vì sao tìm mày không?" Dương Minh đột nhiên hỏi.
"A?. không phải vì chuyện của công ty Nhân Nghĩa sao?" Ngô Trì Nhân sửng sốt, tại sao Dương Minh quay đầu là đã quên?
"Đương nhiên không phải, chuyện nhỏ đó thì tính cái chó gì" Dương Minh lắc đầu: "Tao tìm mày còn có chuyện quan trọng hơn."
Nói xong, Dương Minh trừng mắt nhìn Ngô Trì Nhân, tạo áp lực tâm lý cho hắn.
"Cậu. cậu tìm tôi để làm gì.?" Ngô Trì Nhân bây giờ đã không còn giống khi nãy, lúc trước cao cao tại thương, bây giờ thì ăn nói khép nép.
"Tô Nhã có viết thư cho tao?" Dương Minh hỏi.
"Tô. Tô Nhã.?" Ngô Trì Nhân sửng sốt: "Tô Nhã viết thư? Nó. viết thư cho cậu. tôi làm sao biết."
"Thật không? Nói dối không phải là thói quen tốt" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Mày muốn ăn đòn nữa hả?"
"Tôi. tôi thật không biết." Ngô Trì Nhân mờ mịt nói.
"Thật sao? Vậy mày cần thư đọc trong phòng làm việc thì sao?" Dương Minh giơ tay lên, tát hai ba cái lên mặt của Ngô Trì Nhân.
"A?" Ngô Trì Nhân do dự một chút, rốt cục nghĩ ra.
"Tôi. tôi đã đọc. xin lỗi. Dương. Dương đại gia." Thấy Xà ca cũng gọi Dương Minh là đại gia, Ngô Trì Nhân cũng vội vàng sửa lời.
"Thư đâu?" Dương Minh đã điên cuồng đá vào người của Ngô Trì Nhân, bất quá hắn biết, bây giờ chưa phải lúc, đợi biết được thư ở đâu rồi giết cũng không muộn.
"Thư. làm sao tôi biết. đã qua lâu như vậy. tôi cũng không còn làm thầy giáo." Ngô Trì Nhân đau khổ cầu xin.
"Thật không?" Dương Minh nắm đầu Ngô Trì Nhân lên, giơ tay tán cho hắn một cái, sau đó nói: "Nhớ ra chưa?"
"Tôi. tôi thật sự không nhớ." Ngô Trì Nhân xém tí đã khóc, đau muốn chết, bây giờ mặt đã sưng lên rồi.
"Thật không? Vậy mày tiếp tục nhớ đi, không sao đâu, tao còn rất nhiều thời gian, mày cứ từ từ, đừng vội." Dương Minh cười nói.
"Được. được. để tôi nhớ." Ngô Trì Nhân vội vàng gật đầu.
"Chẳng qua, trước khi mày ngồi nhớ lại, để tao rèn luyện thân thể đã." Dương Minh cười cười, nhìn Ngô Trì Nhân.
"Đừng. đừng. tôi nhớ ra rồi." Ngô Trì Nhân vội vã kêu lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 474: Tôi nhớ ra rồi
Chương 474: Tôi nhớ ra rồi