TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 490: Âm mưu

"Không mở thì đừng có hối hận." Dương Minh cười lạnh nói: "Cửa này không biết có thể bị đá văng hay không?"

"Mở cửa cho hắn!" Bà ta xanh mặt nói.

"Haha, yên tâm đi, Chu Giai Giai. tôi vốn không thích nàng ta. bà còn đáng ghét hơn cả nàng ta." Dương Minh độc ác nói.

Vốn, Dương Minh đối với Chu Giai Giai cũng đã không còn ghét, quan hệ bây giờ, làm bạn cũng rất tốt. Nhưng đùng một cái nhảy ra một bà mẹ quở trách mình, nói xấu mình và con gái bà ta có quan hệ, điều này làm cho Dương Minh rất không thích!

Lão tử là ai chứ? Thèm khát cái loại này lắm à? Loại gái hư hỏng như Chu Giai Giai mà lão tử cũng muốn? Cho dù lão tử muốn, Tô Nhã cũng không muốn!

Cho nên, Dương Minh quyết định, về sau sẽ phân chia ranh giới rõ ràng với cô nàng này. Dương Minh không muốn để người khác hiểu lầm, cảm giác này rất quái dị! Nếu như quả thật có quan hệ với Chu Giai Giai, Dương Minh sẽ nhìn nhận, tốt xấu gì đây cũng là nhạc mẫu mà, trách mắng cũng tố, khinh bỉ cũng tốt, vậy mình cũng không nói cái gì!

Nhưng chuyện này. Dương Minh rất là buồn bực.

Dương Minh buồn bự, mẹ của Chu Giai Giai cũng buồn bực, tiểu tử này rốt cục muốn gì? Nói như vậy là sao? Hay là nó muốn nhiều hơn? Chẳng qua mặc kệ là thế nào, Chu mẫu vẫn thấy rằng, nên tìm một nhà chồng cho con gái, nếu không, tiểu tử này vẫn còn cơ hội.

Vương Chí Đào hôm nay nhìn thấy ánh mắt của Chu Giai Giai nhìn Dương Minh, trong lòng liền không thoải mái. Lúc trở về phòng luôn, nghĩ mãi vẫn không hiểu, Dương Minh, có cái gì tốt? Vì sao hắn luôn được ưu đãi hơn mình?

Nhưng mà, Vương Chí Đào không có biện pháp, bây giờ hắn thật sự không tìm ra phương thức trả thù Dương Minh được. Hơn nữa, gần đây Vương Tích Phạm đã cảnh cáo Vương Chí Đào, làm việc phải kín đáo một chút, ngay cả xe cũng không cho hắn lái, nói là phải tự mình cố gắng.

Vương Tích Phạm mấy ngày nay có thể nói là sứt đầu mẻ trán. Hoàng Hữu Tài bị cảnh sát bắt đi, vì sao lại tìm hắn, thật ra là do sự cố lần trước, vả lại chuyện đó cũng không liên quan đến buôn lậu, nên Hoàng Hữu Tài cũng không có sơ hở gì, nói nói mấy câu cho qua chuyện, còn chuyện khác có hỏi cũng nói không biết.

Nhưng Hoàng Hữu Tài không nói, Tô Đại Trí thì không bảo đảm, vì khi Hoàng Hữu Tài vừa mới bị bắt, Tô Đại Trí liền gọi điện cho Vương Tích Phạm, giọng nói run run, rối loạn, sợ cảnh sát đến tìm hắn, còn khuyên Vương Tích Phạm ra đầu thú.

Vương Tích Phạm tức giận, tao không lo mày lo cái gì? Chẳng qua, dù sao cũng là em vợ của mình, Vương Tích Phạm cũng khó nói. Nhưng dù Vương Tích Phạm không nói, thì Hoàng Hữu Tài cũng có chút lo lắng.

"Vương tổng, miệng của Tô Đại Trí không đáng tin" Hoàng Hữu Tài vừa mới ra khỏi cục cảnh sát, liền bắt đầu bày mưu tính kế với Vương Tích Phạm.

"?" Vương Tích Phạm chột dạ.

"Bản thân tôi thì không sao, Hoàng Hữu Tài tôi có gì mà chưa thấy? Nếu có bị bắt, cũng biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, nhưng Tô Đại Trí thì không bảo đảm" Hoàng Hữu Tài nói: "Nếu hắn bị bắt được, ai biết hắn có khai ra chuyện của chúng ta hay không"

"Mẹ nó, người này là tôi đã có lo lắng rồi. Sớm biết như vậy thì sẽ không để nó biết nhiều" Vương Tích Phạm mắng: "Vậy phải làm sao?"

"Làm sao? Vớ vẫn, thật ra rất đơn giản." Hoàng Hữu Tài cười nói.

"Để hắn trốn?" Vương Tích Phạm do dự nói: "Thế thì khó ăn nói với bên phía vợ tôi. Hơn nữa, bây giờ cảnh sát điều tra nghiêm như vậy, hắn chạy được sao?"

"Vương tổng, ông đôi khi quá mềm yếu." Hoàng Hữu Tài lắc đầu: "Bây giờ là lúc nào? Còn lo lắng cho người khác? Chúng ta phạm vào tội buôn lâu, có thể bị rơi đầu đó!"

"Vậy. để tôi nói với hắn" Vương Tích Phạm nói: "Hay là, hai ta đến chổ Tô Đại Trí, khuyên hắn bỏ trốn?"

"Đi, đi thôi, cầm theo ít tiền cho hắn" Hoàng Hữu Tài nhắc nhở.

"Đúng vậy, chú làm đi, đến tài vụ lấy ra mười vạn" Vương Tích Phạm nói.

"Được, Vương tổng, tôi đi trước" Hoàng Hữu Tài ngoài miệng đáp, nhưng trong lòng cười lạnh, tiền này, chỉ sợ không đến tay được! Nói vớ vẩn, Tô Đại Trí, mày không có phúc để hưởng đâu.

Ra khỏi văn phòng, Hoàng Hữu Tài điều khiển chiếc xe lăn tự động, đến chổ tài vụ.

Vương Tích Phạm đã gọi điện thoại, cho nên Hoàng Hữu Tài trực tiếp lấy ra mười vạn. Sau khi lấy xong, Hoàng Hữu Tài gọi cho Vương Tích Phạm, Vương Tích Phạm đã xuống lần trước rồi.

Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nên Vương Tích Phạm tự mình lái xe, không mang theo tài xế.

Ở trong thang máy, Hoàng Hữu Tài gọi điện cho Tô Đại Trí. Vớ vẫn, thân trong giang hồ, có đôi khi phải nhẫn tâm một chút! Vương tổng vẫn chưa đủ nhẫn tâm.

"Alo, Tô Đại Trí hả? Tôi là Hoàng Hữu Tài." Hoàng Hữu Tài nghiêm giọng nói.

"Ồ, Hữu Tài ca, anh sao rồi? Nghe nói anh vừa được thả ra khỏi cục cảnh sát?" Tô Đại Trí khẩn trương hỏi.

"Ừ, tôi ra rồi." Hoàng Hữu Tài nói: "TÌnh huống không tốt lắm, cảnh sát đã điều tra ra một ít rồi."

"Vậy chúng ta có chuyện gì không?" Đây là vấn đề Tô Đại Trí quan tâm nhất, nhưng lại không dám hỏi trực tiếp, mà hỏi đến cả đám. Nếu Hoàng Hữu Tài không có chuyện, vậy thì bản thân khẳng định cũng không có chuyện.

"Không quá lạc quang, xe là do chú bán, phỏng chừng nếu xảy ra chuyện, Vương tổng sẽ đổ lên đầu chú" Hoàng Hữu Tài làm ra vẻ nghiêm trọng nói: "Cho nên, chú phải cẩn thận"

"A? Không thể nào, anh ấy là anh rể của tôi, không thể hại tôi được" Tô Đại Trí sửng sốt.

"Nói nhảm, anh rể?" Hoàng Hữu Tài cười lạnh: "Đại họa đến đầu, nếu hắn không đổ lên đầu chú, vậy hắn sẽ rơi đầu! Vợ chồng thì đã sao, tai vạ đến đều chối hết! Chú chưa nghe qua câu này hả?"

"Cái này." Tô Đại Trí vốn nhát gan, nghe Hoàng Hữu Tài hù như vậy, cũng hoảng sợ nói: "Hữu Tài ca, vậy phải làm sao? Em sợ! Em không phải chết chắc rồi sao?"

"Ai! Đừng nói chú, ngay cả anh cũng khó giữ thân! Thí xe giữ tướng, đây là đạo lý thiên cổ không đổi. đáng thương cho hai ta." Hoàng Hữu Tài ra vẻ đau thương nói.

"Vậy. chẳng lẽ đã hết cách?" Tô Đại Trí khẩn trương, giọng nói đã có phần nức nở.

"Cũng không phải là không cứu được. có một biện pháp. bất quá bây giờ anh không thể nói với chú." Hoàng Hữu Tài do dự.

"Hữu Tài ca! Anh ơi, nếu anh có biện pháp, anh làm ơn nói cho em biết đi, anh không thể thấy chết mà không cứu được!" Tô Đại Trí vội vàng nói: "Hai ta bây giờ ngồi chung một thuyền, Hữu Tài ca, anh không thể mặc kệ em được"

"Không phải là anh mặc kệ chú, mà quan hệ của chú với Vương tổng. anh rể. chậc chậc. anh không dám nói." Hoàng Hữu Tài tiếp tục hù dọa Tô Đại Trí.

"Mẹ kiếp, muốn đẩy em ra ngoài, còn anh rể cái gì? Anh rể cái con gái mẹ hắn!" Tô Đại Trí nhất thởi chửi ầm lên.

"Cái này. để xem chú có dâm vì đại nghĩa diệt thân hay không" Hoàng Hữu Tài im lặng nửa ngày, rối mới nói.

"Đại nghĩa diệt thân? Có ý gì?" Chỉ số thông minh của Tô Đại Trí hơi thấp nên vẫn chưa hiểu gì.

"Hai chúng ta đến cục cảnh sát tự thú!" Hoàng Hữu Tài nói.

"Tự thú? Được không? Không phải là đi tìm chết sao?" Tô Đại Trí sửng sốt.

"Chết cái gì? Tội của hai ta, tính ra cũng chỉ là chân chạy, không phải là ông chủ phía sau, nếu hai ta tự thú, cũng chỉ là đồng lõa mà thôi, hai ta đem chuyện đổ lên đầu Vương tổng, lập công chuộc tôi, sau đó ra tòa làm chứng, vậy hai ta sẽ được phán nhẹ tội rồi!" Hoàng Hữu Tài tiếp tục giựt giây: "Đến lúc đó không chừng lại phán hoãn thi hành án nữa"

"Thật sao?" Tô Đại Trí nghe xong, vui mừng nói: "Anh nói hai ta chẳng những không chế, mà còn có thể hoãn thi hành án?"

"Nói nhãm! Buôn lậu chúng ta cũng không làm, phán tử hình làm gì?" Hoàng Hữu Tài nói.

"Anh nói đúng, đó là một ý kiến hay!" Tô Đại Trí cao hứng: "Vậy chúng ta đi tự thú?"

"Ừ, bây giờ chú nghe rõ này, điện thoại của anh đã được mã hóa rồi, mà điện thoại của chú không có công năng này." Hoàng Hữu Tài bắt đầu múa mồm: "Chú đừng gọi loạn cho anh, Vương tổng đang theo dõi điện thoại nhà chú, chú biết không?"

"Em biết. em không gọi." Tô Đại Trí nhanh chóng đáp.

"Ừ, Vương tổng là người độc ác, chú cũng biết" Hoàng Hữu Tài nói: "Nếu để cho hắn biết chú có ý này, vậy thì chú xong rồi."

Đọc truyện chữ Full