"Chí Đào, chú không nói giỡn với con, tất cả những điều chú nói là thật" Hoàng Hữu Tài vỗ vai của Vương Chí Đào, nói: "Sao? Không thế chấp nhận nỗi?"
"Nhưng mà. không phải công ty của cha con đã kiếm rất nhiều tiền rồi sao? Tập đàon Hùng Phong của Vương thị tại Tùng Giang, thậm chí là toàn bộ tỉnh, cũng là đại tập đoàn đứng đầu, vì sao lại muốn buôn lâu? Không thể nào!" Vương Chí Đào vẫn không thể chấp nhận chuyện này.
"Tiền, ai lại ngại có nhiều tiền??" Hoàng Hữu Tài lắc đầu nói: "Tập đoán đúng là to thật, chẳng qua, chỉ là ngoài mặt thôi. Con nhìn thì thấy thế, nhưng thực tế là, mấy năm nay, chú làm việc với cha con, bên trong tập đoàn như thế nào chú rất rõ, kiếm tiền thì đúng rồi, nhưng nếu mấy năm nay cha con không buôn lậu, tập đoàn sợ là đã phá sản rồi!"
"Cái gì? Phá sản? Có ý gì?" Vương Chí Đào không rõ ý của Hoàng Hữu Tài: "Sao lại phá sản?"
"Hắc, không phải hạng mục nào trong công ty cũng kiếm được tiền, có hạng mục làm không tốt, phải bồi thường. Ví dụ như mấy năm trước, cha của con coi trúng một khu đất ở núi Tây Tinh, chuẩn bị mua về để xây biệt thự rồi bán. Kết quả, tiền thì đã đưa, biệt thự cũng đã xây, nhưng không bán được!" Hoàng Hữu Tài lắc đầu.
"Tại sao lại không bán được?" Vương Chí Đào hỏi.
"Bởi vì lúc đó theo tin tức nói, sẽ xây một đường quốc lộ qua khu đó, nhưng mà sau khi lãnh đạo đổi nhiệm kỳ, thì chuyện này bị dừng lại, cho nên dù tìm người để tạo quan hệ, cũng cần thời gian. Trong lúc này phần lớn tiền đã đổ vào trong khu biệt thự, nếu cha con mà không buôn lậu, thì tập đoàn đã sớm phá sản, làm sao mà đứng vững đến bây giờ?" Hoàng Hữu Tài cười khổ nói.
"A!" Vương Chí Đào sửng sốt: "Chú nói thật chứ?"
"Chú lừa con làm gì?" Hoàng Hữu Tài nói: "Hơn nữa, gần đây tình huống không tốt, chúng ta đã bị cảnh sát theo dõi, chú và cha con có thể tránh được hay không cũng khó nói trước. Cho nên, chúng ta quyết định giao quyền lực của Vương gia cho con, đến lúc đó lỡ như xảy ra chuyện, thì cũng không cần phải lo lắng!"
"Điều này sao có thể? Sao có thể chứ." Vương Chí Đào kinh ngạc nhìn Hoàng Hữu Tài, sắc mặt khẽ biến.
"Chí Đào, con đừng lo lắng, nói không chng chuyện này cũng xảy ra thôi. Bây giờ bên cảnh sát chưa tiến hành điều tra, chỉ là một nữ cảnh sát tên là Hạ Tuyết thừa dịp nghỉ ngơi tự tiện đi điều tra thôi. Chẳng qua cũng không sao, nàng ta và Dương Minh cùng bị chúng ta bắt" Hoàng Hữu Tài nói: "Cho nên tạm thời chúng ta vẫn chưa có nguy hiểm"
"Các người. ngay cả cảnh sát cũng giám bắt?" Vương Chí Đào kinh ngạc nhìn Hoàng Hữu Tài: "Không phải quá liều sao?"
"Liều thì đã sao? Chết đói nhát gan, không nhẫn tâm, thì sao có thể thành đại sự?" Hoàng Hữu Tài khinh thường cười nói: "Hơn nữa, chú và cha con vẫn chưa lộ diện, ai mà biết là do chúng ta làm" Vương Chí Đào nghe xong hít một hơi, cuối cùng gật đầu nói: "Chú nói đúng, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Bản thân con cũng sẽ nghĩ đến một phương pháp để đối phó Dương Minh."
"Phương pháp gì?" Khóe miệng Hoàng Hữu Tài lộ nụ cười, Vương Chí Đào còn nhẫn tâm hơn cả Vương Tích Phạm, có thể trong thời gian ngắn mà chấp nhận được, hơn nữa còn nghĩ phương pháp đối phó Dương Minh. Đúng là không phải người bình thường!
"." Vương Chí Đào nhỏ giọng nói bên tai của Hoàng Hữu Tài, nói ra kế hoạch của mình.
"Tốt lắm!" Hoàng Hữu Tài vỗ đùi Vương Chí Đào nói: "Thật tuyệt, chiêu này không tồi, hắc hắc, đến lúc đó, cho dù có thả hai người ra, thì Dương Minh cũng chết chắc rồi!"
Vương Chí Đào bị hắn đánh một cái, làm cái chân đau lên, nhưng vẫn cắn răng chịu đau không kêu lên. Về phần tại sao Hoàng Hữu Tài không vỗ đùi mình, thì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn đã không còn chân.
Chu Giai Giai luôn chờ đợi cơ hội này mãi, trong nhà không còn ai, mà hôm nay, cơ hội này rốt cục cũng đã tới.
Mấy ngày trước tốn công bày trò, thì tay của Vương Tích Phạm lại bị axit đổ trúng, làm cho cuộc sống có chút vất vả, chứ đừng nói là đụng vào máy tính! Cứ như thế, mấy cái trò mà Chu Giai Giai bày ra trước kia đã hoàn toàn vô ích!
Vương Tích Phạm không xài máy tính, thì Chu Giai Giai cũng không có cơ hội xâm nhập. Cho dù là siêu hacker đi nữa thì cũng không thể xâm nhập vào trong một máy tính chưa khởi động, ở cửa sổ, nhìn Vương Chí Đào đi xa, Chu Giai Giai lập tức chạy về nhà.
Hai mươi phút sau, Chu Giai Giai đã trở về biệt thự của Vương gia, lần này trong tay nàng là một thùng đồ nghề. Đây chính là công cụ mà nàng chuẩn bị để phá máy tính của Vương Tích Phạm!
Chẳng qua, thứ này tuy rằng đã lấy đến, nhưng Chu Giai Giai vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mắt thấy trời sắp tối, nàng cũng không xác định Vương Tích Phạm hôm nay có trở về nhà không.
Mấy ngày nay, Chu Giai Giai đã đại khai thăm dò được quy luật hoạt động của Vương Tích Phạm. Tay của Vương Tích Phạm bị thương, nên lái xe không tiện, hơn nữa quan trọng nhất là khách sạn mà ông ta đang hợp tác với mẹ chuẩn bị khai trương, công ty có nhiều chuyện cần giải quyết, cho nên buổi tối không thường xuyên trở về.
Chỉ có hôm trước trở về một lần, chẳng qua cũng chỉ trở về lấy một văn kiện đặt trong phòng sách, trở về lấy xong liền đến công ty. Đương nhiên, Chu Giai Giai cũng ở nhà Vương Chí Đào qua đêm, tuy rằng bây giờ nàng chính là vì đại cục, nhưng cũng không muốn có quan hệ gì với Vương Chí Đào.
Lúc trước tưởng rằng cả đời này mình phải đi theo Vương Chí Đào, không ngờ người tính không bằng trời tính, ở chổ Trần Phi biết được một tin tức kinh người.
Tuy rằng Trần Phi cũng đã khuyên Chu Giai Giai, nói rằng hành động nằm vùng này rất nguy hiểm, chẳng qua, ai mà không muốn theo đuổi hạnh phúc của mình chứ? Chỉ cần phá được vụ án này, thì mình sẽ không còn bị uy hiếp!
Trong lòng Chu Giai Giai lại một lần nữa dấy lên hy vọng, là hy vọng đối với tình yêu! Là một cô gái vô cùng chấp nhất với tình yêu, vì người yêu, mà không biết sợ gì, cho dù lao vào nguy hiểm cũng không chối từ.
Cho nên, khi Trần Phi đưa ra đề nghị kêu nàng đến Vương gia nằm vùng, Chu Giai Giai cơ hồ không hề do dự, lập tức đồng ý, nàng chỉ có một suy nghĩ thế này nè, tất cả đều là vì Dương Minh!
Hơn nữa, mặc kệ là thế nào, cho dù bây giờ Dương Minh hiểu lầm mình, cũng chẳng sao cả, bởi vì Trần Mộng Nghiên hiểu mình! Nàng chẳng những hiểu mình, thậm chí, mình còn có thể nhìn thấy sự đồng tình trong mắt của nàng!
Trần Mộng Nghiên không ghét mình! Với sự mẫn cảm của Chu Giai Giai, cũng có thể cảm nhận rõ Trầm Mộng Nghiên không có địch ý! Đây là một chuyện làm cho Chu Giai Giai phấn chấn hơn tất cả!
Tô Nhã. đã trở thành quá khứ, không phải sao? Tuy rằng Dương Minh vẫn nhớ nàng mãi không quên, chẳng qua tình hình bây giờ, Trầm Mộng Nghiên mới chính là bạn gái của Dương Minh. Tin tưởng rằng mình chỉ cần chiếm được sự đồng tình của nàng, thì muốn Dương Minh tiếp nhận mình cũng sẽ trở nên dễ hơn nhiều!
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Chu Giai Giai lại ngọt ngào. Cũng bởi vì như vậy, nên Chu Giai Giai mới có thể nén phản cảm, đến nhà Vương Chí Đào, làm ra vẻ mặt ôn hòa với hắn.
Chẳng qua, tuy rằng mỗi ngày đều phải như vậy, nhưng Chu Giai Giai không phải là loại con gái không biết tự ái. Nàng không biết rằng phương diện kia của Vương Chí Đào có vấn đề, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng Vương Chí Đào, duy trì khoảng cách nhất định, sợ rằng Vương Chí Đào đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó. Nhưng cũng may, gần đây Vương Chí Đào mới khỏi bệnh, mỗi ngày đều mệt mỏi, phần lớn thời gian đều năm trên giường, cho nên Chu Giai Giai mới không lo lắng như vậy, dám ở nhà Vương gia đến khuya mới về.
Tuy rằng máy tính của Vương Tích Phạm, Chu Giai Giai không vào được, chẳng qua máy tính của Vương Chí Đào cũng bị nàng đụng vào, nhưng đáng tiếc là, bên trong chẳng có thứ gì giá trị, ngoài mấy cái trò chơi, thì chỉ có mấy thứ rác rưởi làm người ta đỏ mặt.
Chu Giai Giai cẩn thận đặt đồ nghề dưới ghế sa ***, kích động nhìn màn hình máy tính. Nếu qua tám giờ mà Vương Tích Phạm không về, thì sẽ không trở về.
Xe dừng lại ở biệt thự nhốt Dương Minh và Hạ Tuyết, Vương Chí Đào cùng với người khác giúp Hoàng Hữu Tài xuống xe. Vương Chí Đào kinh ngạc nhìn một đội tuần tra mặc đồ đen đi qua đi lại, biểu tình trên mặt cũng thay đổi luôn.
"Đây rốt cục là chổ nào?" Vương Chí Đào không nhịn được hỏi.
"Đây là thế lực của Vương gia, những người này là thành viên của Vương gia biệt động đội!"
"Vương gia biệt động đội?" Vương Chí Đào nhíu mày, tên này sao giống với tên của một đội đặc nhiệm quá vậy?
"Đúng vậy, những người này đều là tử sĩ do Vương gia bỏ nhiều tiền ra huấn luyện, tuyệt đối trung thành" Hoàng Hữu Tài đắc ý nói: "Những người này được các tiền bối võ lâm dạy dỗ, cũng được chuyên gia thôi miên đến tẩy não, khi tiếp nhận nhiệm vụ, tuyệt đối chỉ biết hoàn thành nó!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 566: Cơ hội của Chu Giai Giai
Chương 566: Cơ hội của Chu Giai Giai