TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 585: Đến thật trùng hợp

"Lái xe nhanh lên, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả" Dương Minh thì lại không giống như Trần Mộng Nghiên, không thích nói đạo lý, nếu không thích thì dùng quả đấm nói chuyện, đây chính là phong cách của Dương Minh.

"Lái thì có thể lái. nhưng mà." Gã tài xế vỗ vỗ vào cái hộp tính tiền: "Nhìn thấy con số trên này không? Đến nơi rồi, phải trả toàn bộ!"

"Mày nói lại lần nữa xem?" Dương Minh cười lạnh nhìn gã tài xế.

"Tao có nói một vạn lần nữa thì cũng như thế thôi!" Bởi vì Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đều ngồi sau xe, hơn nữa ở giữa còn có một cửa số phòng hộ, nên hắn cũng không sợ Dương Minh làm gì được hắn, nếu Dương Minh dám xuống xe, thì hắn trực tiếp lái xe chạy lấy người!

"Bốp" Dương Minh đấm một cái lên cửa sổ phòng hộ, lập tức xuất hiện một chổ lõm lớn.

Gã tài xế giật mình, cả kinh nói: "Mày muốn làm gì?"

"Có tin cú tiếp theo là đấm lên đầu mày không?" Dương Minh lạnh lùng nói: "Lái xe nhanh lên, đừng lộn xộn!"

"Lái thì lái. mày cũng không thể phá hư xe của tao." Gã tài xế hiển nhiên đã bị hành động của Dương Minh làm cho giật mình, đành phải nhỏ giọng thầm thì.

"Tao đập nát xe mày bây giờ, có tin không?" Dương Minh vẫn nghe được câu thì thầm của hắn, trừng mắt nói.

"Tao lái. tao lái không được sao." Gã tài xế thầm nghĩ không may, ăn trộm gà không thành, ngược lại còn mất nắm gạo. Không ngờ Dương Minh lại cứng rắn như vậy, lập tức đánh móp cửa sổ phòng hộ.

"Em xem, người như vậy có phân phải trái với hắn cũng vô dùng, cứ gặp là đánh thôi!" Dương Minh chỉ vào gã tài xế nói. Thật ra, hắn cũng giải thích cho Trần Mộng Nghiên biết, có đôi khi, sử dụng bạo lực là bất đắc dĩ, đỡ phải bị Trần Mộng Nghiên nói là hắn thô lỗ.

Trần Mộng Nghiên thở dài, Dương Minh nói rất có đạo lý, mình trách hắn, hắn không sợ hãi, ngược lại Dương Minh vừa ra tay, thì hắn liền thành thật, người này thật là.!

Gã tài xế vừa nghe Dương Minh nói xong, lập tức nổi giận lên, hắn cũng không phải người tốt gì, trong ngàng sản xuất nào mà không có bại hoại đâu? Ví dụ như Từ Tùng Thụ hắn vậy, trước kia hắn là đại lưu manh, sau đó lớn tuổi rồi không làm lưu manh được nữa, liền quay sang làm lái xe, chẳng qua vẫn lui tới với đám xã hội đen đó.

Lúc bình thường lái xe hù được thì cứ hù, mổ xẻ được thì cứ mổ xẻ, nhất là những người khác cỡ độ tuổi như Dương Minh vậy, xuống tay không lưu tình lại, không ngờ hôm nay gặp thứ dữ rồi, chẳng qua, Từ Tùng Thụ không cam tâm bị Dương Minh chửi như vậy, vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho đám anh em của hắn, kêu bọn chúng đến chổ mà Dương Minh muốn đến, muốn giáo huấn hai người này.

Dọc đường đi, Từ Tùng Thụ không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn như một con mèo vậy, thầm nghĩ, đến được tiểu khu đường Văn Hưng rồi, nhất định phải dạy dỗ Dương Minh, nếu hắn không ói tiền ra, thì sẽ không bỏ qua!

Khi chiếc xe hướng về tiểu khu Văn Hưng, Từ Tùng Thụ thấy đám bạn bè giang hồ của hắn đang đứng ở ven đường, lập tức an tâm, trực tiếp dừng xe lại bên cạnh đám người này.

"Rầm rầm ầm" Cửa sau xe đã bị đám bạn của Từ Tùng Thụ mở ra, sau đó, một tên đầu dưa hấu nhe răng với Dương Minh: "Mày xuống xe cho tao!"

"Cường tử, thằng ku này chẳng những không trả tiền xe, còn phá hư phòng hộ trong xe!" Từ Tùng Thụ hồi phục lại tinh thần, đắc ý nhìn Dương Minh nói.

"Hắc, tiểu tử, mày cũng to gan lắm, còn nhỏ tuổi mà đi học làm bá vương xe à? Còn làm hư phòng hộ của xem? Xem ra mày cũng rất láo" Gã tên là Cường tử trừng mắt nhìn Dương Minh nói.

"Mày là ai?" Dương Minh vô cùng khinh thường liếc nhìn Cường tử, sau đó nói: "Chổ này không có chuyện của mày, cút về nhà sưởi ấm đi"

"Mẹ kiếp!" Cưởng tử liền giơ tay đánh về mặt của Dương Minh: "Thằng chó mày nói cái gì đó? Cái mặt này không cần xài nữa phải không? Muốn bị đánh sao?"

Dương Minh nghiêng đầu qua, tùy ý tránh né cái tát của Cường tử, sau đó không kiên nhẫn nói: "Nói một lần cuối cùng, nếu còn lộn xộn, tự gánh lấy hậu quả!" Sau đó quay đầu nói với Từ Tùng Thụ: "Còn mày, vốn tao thấy mày thành thật, tao tính bù lại thiệt hại cho mày, nhưng không ngờ mày dám gọi người đến chơi tao? Vậy thì xin lỗi, một cắc tao cũng không đưa!"

"Mày nói gì?" Cường tử cười nói: "Miệng của mày cũng rất cứng đó? Không thấy sao, tao dẫn theo bao nhiêu người lại đây à? Tao thừa nhận mày có chút năng lực, có thể đánh cửa phòng hộ thành như vậy, nhưng mày có thể đánh lại bốn người bọn tao? Muốn làm anh hùng trước mặt con gái à? Rồi cuối cùng thành cẩu hùng sao?" Nói xong, lại quay sang nói với Trần Mộng Nghiên: "Bạn trai của em muốn ra vẻ kìa, thấy bộ dạng của em không tồi, anh nể mặt em, ngoan ngoãn móc ra năm ngàn đồng, nếu không bạn trai của em có thể mừng năm mới trong bệnh viện lâu đấy"

Dương Minh thấy tên này nói năng lộn xộn, lập tức thấy phiền, vốn hắn không muốn gây chuyện dưới nhà của Trần Mộng Nghiên, dù sao nhà của nàng cũng gần ở đây, truyền ra ngoài thì không tốt, cho nên muốn nhanh chóng dứt điểm với những người này, không ngờ rằng tên này được một bước lại muốn tiến thêm một mét nữa! Lúc này nhíu mày lại nói: "Cho mày ba trăm, cuối năm rồi tao không muốn lộn xộn với mày!"

"Gì? Ba trăm?" Cường tử thấy Dương Minh chịu bỏ tiền, cho rằng hắn chịu thua, lập tức tỏ vẻ nguy hiểm nói: "Năm ngàn đồng, ít hơn thì đừng nghĩ rời đi!"

"Đi chết con mẹ mày đi!" Dương Minh cũng không còn kiên nhẫn, một cái tát tới, trực tiếp làm cho Cường tử lảo đảo ngã xuống đất.

"Lên. lên, đánh chết mẹ nó!" Cường tử há mồm phun ra một cái răng cửa, tức giận nói.

Mấy tên kia thấy Dương Minh vừa rồi đánh Cường tử trong lúc chưa chuẩn bị gì, nên cho rằng Dương Minh cũng không có bao nhiêu lợi hại, thầm nghĩ bên mình đến bốn người, còn phải sợ sao?

Vì thế tất cả đều xông lên vây lấy Dương Minh." Ê! Các người đang làm gì đó? Tụ tập đánh nhau hả?" Những người này vừa mới định ra tay, thì đã nghe một tiếng hét lớn.

Quay đầu lại, thì thấy hai cảnh sát mặc đồng phục đi tới, nên không dám ra tay, đều thành thật đứng qua một bên.

Tuy rằng bên mình nhiều người, nhưng lưu manh làm sao dám lỗ mãng với cảnh sát.

"Xảy ra chuyện gì?" Một cảnh sát hỏi.

"Tiểu tử này muốn làm bá vương xe, chúng tôi chỉ muốn đòi tiền xe thôi!" Từ Tùng Thụ nhanh chóng mở miệng giải thích.

"Thật không?" Người cảnh sát hỏi.

"Không phải, tên này lái xe dẫn bọn con đi lòng vòng, bọn con không chịu trả tiền thừa, hắn tìm đến những người này hù dọa bọn con!" Trần Mộng Nghiên lập tức lên tiếng.

"Ơ? Con có phải là con gái của Trần đội trưởng không?" Một người cảnh sát khác nhìn Trần Mộng Nghiên, rồi đột nhiên hỏi.

"Chú. chú là chú Thái?" Trần Mộng Nghiên cũng nhận ra người cảnh sát này, trong đơn vị của cha, cũng ở trong khu này, có đôi khi cùng đi làm cùng ra về với cha, cho nên nàng cũng quen biết.

"Haha, xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ chém giá trên đầu con?" Người cảnh sát họ Thái quay sang nói với người còn lại: "Mang bọn họ về cảnh cục trước!"

"A?" Từ Tùng Thụ nhất thời choáng váng, không ngờ rằng hôm nay xui vậy, người nam thì không phải thiện nam tín nữ gì, mà cô gái cũng lợi hại vô cùng. Nghe khẩu khí của người cảnh sát kia, khẳng định là người nhà của cảnh sát, hơn nữa còn là đội trưởng gì đó!

"Cái kia. chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cảnh sát đại ca, tôi chỉ nói giỡn thôi, không có chuyện gì đâu." Từ Tùng Thụ vội vàng sửa miệng, cuối năm rồi, vào cảnh cục ăn cơm tất niên, chẳng phải là xui sao?

"Hiểu lầm? Vừa rồi hình như anh không phải nói như vậy?" Người cảnh sát kia hừ một tiếng hỏi: "Không phải anh nói có người muốn làm bá vương xe sao?"

"Không có, không có, tôi chỉ nói giỡn thôi." Từ Tùng Thụ toát hết mồ hôi đầu, hôm nay thật là đen!

Cảnh sát họ Thái thấy hắn chịu thua, cũng không muốn so đo nhiều, cuối năm rồi, bỏ qua đi. Vì thế phất tay nói: "Anh lần sau cẩn thận cho tôi, tôi nhớ biển số xe của anh rồi, sẽ báo cho bên cục giao thông biết, nếu tôi mà nghe báo cáo anh chém giá khách, vậy thì anh chờ đi!"

"Vâng. vâng." Từ Tùng Thụ không ngừng gật đầu, chẳng qua, trong khoảng thời gian này không thể chém khách được nữa.

Thấy Từ Tùng Thụ đi rồi, Trần Mộng Nghiên mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó nói với cảnh sát họ Thái: "Chú Thái, chú biết không, những người này thật sự rất đáng giận, chở bọn con đi lòng vòng."

"Mặt mũi của người Tùng Giang đều bị bọn họ làm mất cả!" Người cảnh sát họ Thái mắng một câu: "Con yên tâm đi, chú sẽ theo dõi hắn, nếu như hắn còn dám làm vậy, chú nhất sẽ bắt hắn!"

"Ơ? Vị này là." Cảnh sát họ Thái nhìn Dương Minh hỏi.

Đọc truyện chữ Full