"Tuy rằng bây giờ mọi người đều hiểu được đạo lý này, nhưng không ai làm được cả, cha của con, lúc ấy không nghĩ đến cách gì gọi là cải cách cả." Dương Đại Hải hổ thẹn nói: "Lúc ấy nhà máy náo nhiệt lắm, cung không đủ cầu, làm gì có người nào nghĩ đến ngày hôm nay"
"Cha, cái này cũng không phải là ai đúng ai sai, cha cũng không cần tự trách" Dương Minh an ủi: "Ngay lúc thể chế và kinh tế phát triển, thì tất cả nhà máy đều như vậy, chẳng qua, cha cảm thấy bây giờ, nếu thực hiện cải cách nhà máy, thì có thể xoay chuyển cục diện hay không?"
"Có thể, nhất định có thể!" Dương Đại Hải gật đầu mạnh: "Phùng xưởng trưởng đã liên hệ với mấy xí nghiệp nhập khẩu ô tô, có thể ủy thác cho chúng ta sản xuất linh kiện, nhưng chúng ta phải có tiền mua nguyên liệu trước đã."
"Được rồi, để con suy nghĩ đã!" Dương Minh trầm ngâm.
"Đại Minh, con suy nghĩ cái gì? Con muốn bỏ vốn cho nhà máy?" Dương Đại Hải sửng sốt: "Con không nên hành động theo tình cảm, tuy rằng cha không hy vọng nhà máy phá sản, nhưng không thể ép con bỏ tiền ra để giải quyết vấn đề này! Nguyên liệu sản xuất cha biết, không có ba mươi triệu thì không giải quyết được đâu!"
"Haha" Dương Minh cười nói: "Con đương nhiên biết, chẳng qua cha yên tâm, con không suy nghĩ nông cạn đâu"
Dương Minh bây giờ đã có gần bốn trăm triệu trong người rồi, đầu tư cho công ty ô tô này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà trước khi đầu tư, Dương Minh cần phải điều tra rõ tình huống của nhà máy đã.
Nếu thật sự đầu tư sinh lời, thì đầu tư một chút cũng không sao, dù sao tiền đó để không cũng chẳng làm gì, không bằng để cho tiền sinh tiền, hơn nữa còn có thể làm cho cha vui.
Dương Minh bây giờ có thể hiểu được tâm nguyện của cha, làm việc cho công ty ô tô Tùng Giang này, cống hiến nửa đời cho nó, cho nên có cảm tình sâu đậm với nó cũng phải, nếu nhà máy này phá sản, thì trong lòng khẳng định chịu đau khổ rồi.
Bây giờ, con trai đã có năng lực cứu lấy vận mệnh của nó, chẳng qua sợ cơ hội không cao thôi, nhưng Dương Đại Hải vẫn chờ đợi, vì lý trí nói cho ông biết, tiền của con trai là của Lưu Duy Sơn, nên bản thân nó không thể ném tiền ra cửa sổ như nước được.
Vỗ vỗ vai cha, Dương Minh đi về phòng của mình, trực tiếp gọi điện cho Hầu Chấn Hám.
"Đại Hầu, là tôi" Dương Minh nói.
"Dương ca, có chuyện gì?" Hầu Chấn Hám lần nào cũng trả lời một cách ngắn gọn như vậy đó, chẳng qua, Dương Minh lại thích cách nói của hắn, tuy rằng hắn có thể gọi điện cho Bạo Tam Lập, nhưng mà lần nào Bạo Tam Lập cũng khách sáo nửa ngày cả, làm cho Dương Minh cảm thấy tốn nước miếng quá trời.
"Giúp tôi điều tra tình huống của một người, là Phùng xưởng trưởng của công ty ô tô Tùng Giang, xem phẩm hạnh của người này thế nào" Dương Minh dặn: "Sau đó nhìn xem hắn đang làm gì, rồi báo lại cho tôi"
"Hiểu rồi, Dương ca, còn có chuyện gì không?" Hầu Chấn Hám hỏi.
"Không, chuyện này thôi" Dương Minh nói xong liền cúp điện thoại, vừa mới cúp điện thoại của Hầu Chấn Hám, thì một cuộc gọi khác đến, chẳng qua, khi Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình, ánh mắt nhất thời co lại. Bởi vì điện thoại là do Phương Thiên gọi đến, đây là số riêng của Phương Thiên!
"Dương Minh sao?" Vừa nhấn nút nghe, liền nghe được giọng của Phương Thiên.
"Phương lão đầu, ông đã về rồi à?" Dương Minh bất ngờ nói.
"Ờ, ta vừa về" Phương Thiên nhàn nhạt trả lời: "Vừa rồi, ta thấy con đưa nha đầu kia về Lâm gia, vốn định gọi con lại, nhưng không ngờ con đi nhanh như vậy, lên xe rồi biến mất tiêu"
"Trời. vậy ông có thể gọi điện cho con mà!" Dương Minh choáng váng nói.
"Cũng được, nói qua điện thoại cũng thế" Phương Thiên lại nhàn nhạt nói: "Chuẩn bị một chút, ngày bốn ra nước ngoài cùng ta, có vấn đề không?"
"Cái gì, ra nước ngoài?" Dương Minh hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, nên hỏi lại: "Ông già, ông có lầm không? Ông muốn dẫn con ra nước ngoài?"
"Đúng vậy, ta mang con đi tham quan một chút, sẵn tiện nhận cho con một nhiệm vụ" Phương Thiên nói: "Không có vấn đề thì chuẩn bị trước đi"
"Nhưng mà. hình như con không có hộ chiếu" Dương Minh hỏi.
"Chúng ta đi giết người, con muốn để dấu vết lại ở bản xuất nhập cảnh sao?" Phương Thiên nói.
"Nhập cư trái phép?"
"Đúng, đi đường thủy"
"Đi mấy ngày?"
"Cỡ mười ngày" Phương Thiên cười nói: "Chủ yếu là dựa vào trình độ của con"
"Được, con biết rồi" Dương Minh cảm thấy hô hấp của mình có chút dồn dập, Phương Thiên tự nhiên mang mình đi làm nhiệm vụ! Nói cách khác, bắt đầu bước chân trên con đường làm sát thủ!
Đi ra nước ngoài giết người? Nghĩ đến là kích thích rồi, nhưng mà, tâm của Dương Minh không phải xấu, cho nên hỏi: "Giết ai?"
"Giết một tên buôn ma túy" Phương Thiên nói: "Yên tâm, ta sẽ không bắt con giết người vô tội đâu"
Lúc này Dương Minh mới thoải mái cúp điện thoại, đến bắt hắn đi giết một người vô tội, hắn thật sự không thể ra tay.
Nhưng mà, mình biến mất vài ngày hình như khó có thê giải thích với cha mẹ, xem ra, chỉ có thể nói dối là lo chạy việc công ty.
Hiệu suất làm việc của Hầu Chấn Hám cực nhanh, chẳng qua, cũng là do một phần từ thân phận hiện tại của hắn, gọi điện thoại cho vài người có quan hệ không tồi với Phùng Vạn Giang tại Tùng Giang, là trực tiếp tìm hiểu được tình huống của hắn ta.
Những người này tuy có quan hệ không tồi với Phùng Vạn Giang, nhưng chẳng qua đối mặt với Hầu Chấn Hám, không ai dám giấu diếm gì cả, hỏi gì trực tiếp nói, ai biết được Hầu Chấn Hám có thù oán với Phùng Vạn Giang hay không.
Đối phương là lão đại hắc đạo, ai dám đắc tội? Những người này đều bắt đầu đánh giá thái độ làm người của Phùng Vạn Giang.
Chẳng qua, cái này còn không tính, Hầu Chấn Hám trong khoảng thời gian ngắng còn có thể tìm hiểu được đồng sự của của Phùng Xuyên, con trai của Phùng Vạn Giang, thuận tiện hỏi thăm tình huống của Phùng Xuyên: "Dương ca, thái độ làm người của Phùng Vạn Giang vô cùng chính trực, người quen biết hắn đều nói hắn làm việc rất chăm chỉ, hơn nữa, còn đang tiếp xúc với mấy tập đoàn ô tô nước ngoài, giống như muốn tìm mối làm ăn vậy. Chỉ là tài chính không đủ, nên cũng đã tìm nhiều người để thương lượng vụ này, nhưng mà những người này cũng biết rằng nếu không đổ một lượng tài chính lớn vào nhà máy thì cũng trở nên vô dụng, vì thế chỉ chờ mà nhìn" Hầu Chấn Hám nói: "Chẳng qua, con trai Phùng Xuyên của Phùng Vạn Giang cũng có chút thú vị"
"Ồ? Sao thế?" Dương Minh nhất thời nổi lên hứng thú.
"Phùng Xuyên ở chổ làm, có một lần do uống quá nhiều, đã oán giận nói với đồng nghiệp rằng, cha hắn là một tên đầu đậu hũ, không biết kiếm tiền về nhà, mà còn lấy tiền tiết kiệm của gia đình để trả lương cho công nhân! Làm cho hắn và mẹ hắn tức giận đến nổi ly dị với ông ta!" Hầu Chấn Hám nói.
"Thật sao?" Dương Minh sửng sốt, chẳng lẽ Phùng Vạn Giang là con người giống như cha nói?
"Đại khái là sự thật, bởi vì đồng nghiệp nhìn ra, trong cuộc sống bình thường Phùng Xuyên tiêu tiền rất cẩn thận, không giống như một đứa nhỏ sống dựa vào gia đình, thoạt nhìn, Phùng Vạn Giang không có trợ cấp cho hắn" Hầu Chấn Hám nói.
"Tôi biết rồi, Đại Hầu, anh làm tốt lắm" Dương Minh gật đầu nói.
"Dương ca, ngài khách khí rồi, đây là điều tôi nên làm" Hầu Chấn Hám nói: "Đúng rồi, Dương ca, có phải ngài có ý vế công ty ô tô Tùng Giang?"
"Haha, anh đã nhìn ra?" Dương Minh cũng không giấu diếm, bởi vì không cần phải giấu Hầu Chấn Hám." Không phải tôi, mà là tiểu đệ làm việc nhìn ra" Hầu Chấn Hám nói: "Tiểu tử này cũng rất thông minh, là một nhân tài làm ăn, tôi chuẩn bị đề bạt hắn lên quản lý công ty"
"Ồ?" Dương Minh trong lòng vừa động, tiểu tử này không đơn giản rồi, trong lúc điều tra mà có thể nhìn thấu ý đồ của mình, vì thế nói: "Phẩm hạnh của nó thế nào?"
"Phẩm hạnh không tồi, là anh em với nhau, từ dưới chót leo lên, cũng hiểu biết quy tắc" Hầu Chấn Hám vội nói: "Dương ca nếu muốn dùng hắn, thì có thể yên tâm"
"Haha, nói hắn thông minh, tôi thấy anh cũng không kém, tôi còn chưa nói hai câu, thì anh đã hiểu ý tôi" Dương Minh cười cười.
"Dương ca nói đùa." Hầu Chấn Hám cũng cười nói.
"Được, anh giúp tôi cho tiểu tử này học tập thêm, nếu có thể, tôi sẽ trọng dụng nói" Dương Minh nói.
"Yên tâm đi Dương ca" Hầu Chấn Hám gật đầu nói.
Cúp điện thoại, Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, Phùng Vạn Giang là một vấn đề khó với hắn, ông ta đã làm việc tại công ty ô tô Tùng Giang này hơn hai mươi năm rồi, quan hệ rất rắc rối, cho dù mình muốn đầu tư vào, cũng không thể miễn chức của ông ta được, còn nhiều chuyện cần dùng đến ông ta! Nếu ông ta không thật tâm, vậy thì kế hoạch của mình chỉ còn nước vứt đi.
Mặc dù có thể đưa cha lên làm xưởng trưởng, nhưng kinh nghiệm không đủ, thứ hai là những tập đoàn xe bên ngoài đều là do Phùng Vạn Giang liên hệ, nên thật đúng là cần phải điều tra phẩm hạnh của Phùng Vạn Giang, nếu người này thật sự cương trực công chính, một lòng vì nhà máy, thì mình an tâm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 599: Cải cách công ty ô tô Tùng Giang
Chương 599: Cải cách công ty ô tô Tùng Giang