Cúp điện thoại xong, Dương Minh đã yên tâm thoải mái ngồi tiếp trên ghế, nhưng Vương Tiếu Yên thì có vẻ hết kiên nhẫn rồi, nếu người này cứ ngồi ở đây mãi, thì một lát hội nghi kết thúc, nàng sẽ không thể xuống tay được!
Vả lại, gần đây tuy rằng cũng có ghế để ngồi nghỉ, nhưng mà cũng bị người ta ngồi hết rồi, rõ ràng là không còn chổ khác, cho nên Vương Tiếu Yên cũng không thể đuổi đối phương đi được.
Rơi vào thế kẹt, cho nên nàng chỉ có thể đi từng bước tính bước tiếp theo.
Cũng may, không lâu sau, bảo vệ trước cửa đột nhiên trở nên khẩn trương, ngay sau đó là một đoàn người từ bên trong bước ra, đi đến bãi giữ xe.
Những người này cơ bản đều là tổng giám đốc của các sòng bạc lớn, đều mang xe riêng đến, cho nên dù lái nữa có vũ hội, cũng tự lái xe đến, sau đó tập hợp để ăn chơi.
Vương Tiếu Yên nhìn Dương Minh bên cạnh, lúc này, nàng phải ra tay, nếu để đến chổ vũ hội, mà có bảo vệ giống như nơi này, không cho người ngoài tiến vào, vậy thì sẽ không còn cơ hội ra tay.
Vương Tiếu Yên đã muốn động, Dương Minh đương nhiên là không thể ở lại, chỉ là không thể cùng hành động với nàng, chỉ có thể quan sát hành động tiếp theo của nàng, Dương Minh cũng không muốn ngăn cản Vương Tiếu Yên làm gì, với hắn mà nói, Trịnh Thiếu Bằng có sống chết thì cũng chẳng liên quan gì với hắn, Trịnh Thiếu Bằng là thiện hay ác, và vì sao lại bị treo giải ám sát, tất cả đều chẳng là gì.
Mục đích của Dương Minh chính là muốn làm rõ Vương Tiếu Yên rốt cục là đại biểu cho bên nào, nếu thật sự là người của Hắc Quả Phụ, vậy thì Dương Minh phải cẩn thận điều tra!
Nguyên nhân rất đơn giản, Hắc Quả Phụ đã từng phái người đến ám sát mình và Bạo Tam Lập, mình không nhớ là đã kết thù gì với Hắc Quả Phụ cả, nếu có thể tìm được câu trả lời từ trên người của Vương Tiếu Yên, thì tin rằng đây không còn là vấn đề nữa.
Nhưng mà, trong lúc Dương Minh đang suy tính nên theo dõi Vương Tiếu Yên thế nào, thì đột nhiên điện thoại di động của hắn vang lên.
Dương Minh móc ra nhìn thoáng qua màn hình, là Trương Tân gọi đến, nhất thời trong lòng căng thẳng, đột nhiên xuất hiện một cảm giác không tốt.
"Alo, có chuyện gì thế? "
"Lão đại, có chuyện rồi!"
"Chuyện gì?"
"Cha mẹ Vương Mi đã bị Lưu Cát Hạo phái người bắt đi!" Trương Tân nói: "Lúc bọn tao đến nhà Vương Mi, cha mẹ của nàng đã không có ơ đó, chỉ để lại trên bàn một tờ giấy, nói là kêu mày đi lãnh người."
"Kêu tao đi lãnh người?" Dương Minh không biết nên khóc hay nên cười, bởi vì điều này không giống như trong tưởng tượng của hắn, cha mẹ của Vương Mi bị bắt, thì tại sao không gọi Vương Mi hoặc là Trương Tân đi, mà lại kêu một người ngoài như mình?
Cho dù có đoán được là tấm chi phiếu bị mình lắm, thì hắn cũng chỉ có thể đi tìm Trương Tân thôi! Thông qua Trương Tân để lấy tấm chi phiếu về là được, tại sao phải trực tiếp tìm mình?
Điều này làm cho Dương Minh rất nghi hoặc, nhưng mà, hắn cũng an tâm lại một chút, dù sao bây giờ cũng đang trong thời kì không bình thường, đã biết hai bên đều có chuyện quan trọng, không có khả năng kéo dài thời gian nữa.
Nếu Trương Tân bây giờ đang xung đột với Lưu Cát Hạo, thì quả thật là Dương Minh không biết nên làm thế nào cho tốt, nhưng bây giờ, Lưu Cát Hạo đã bắt cha mẹ của Vương Mi đi, rồi kêu mình đi lãnh người, mặc kệ thế nào, tránh được xung đột trước mắt, cũng đã kiếm cho Dương Minh được một ít thời gian.
Nếu kêu mình đi lãnh người, khẳng định là Lưu Cát Hạo sẽ có mục đích, mà mục đích của hắn, chẳng có cái gì khác là tiền, chắc chắn là muốn lấy lại tấm chi phiếu. Một khi đã như vậy, Lưu Cát Hạo sẽ không làm khó xử cha mẹ của Vương Mi.
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền an ủi: "Lưu Cát Hạo làm vậy, khẳng định là chỉ muốn lấy lại tấm chi phiếu, nhưng mà mày cũng đừng quá lo lắng, hắn muốn thuận lợi lấy tiền, thì sẽ không làm khó cha mẹ của Vương Mi, cầu tài thì sẽ không làm phức tạp, mày về khách sạn trước đi, buổi tối chúng ta sẽ thương lượng sau"
Trương Tân vốn đang đau đầu, bây giờ nghe Dương Minh phân tích xong, nhất thời cũng bình tĩnh lại, Dương Minh nói rất đúng, Lưu Cát Hạo chỉ cầu tài, nếu trả thù đơn giản như vậy, thì cần gì phải để lại tờ giấy?
"Tao biết rồi, lão đại, tao và Vương Mi sẽ về khách sạn!" Trương Tân vội vàng nói.
Cúp điện thoại, Trương Tân liền đem ý kiến của Dương Minh nói cho Vương Mi nghe, Vương Mi cũng liền yên tâm, hai người bây giờ ở đây cũng chẳng giúp được gì, không bằng cứ trở về khách sạn chờ Dương Minh về rồi quyết định sau.
Khi Dương Minh nghe điện thoại, Vương Tiếu Yên đã đón lấy một chiếc xe taxi, đi theo đoàn xe trước mặt, chắc rằng nàng cũng không chú ý đến cuộc nói chuyện của Dương Minh, thừa dịp Dương Minh nghe điện thoại mà cắt đuôi, nhưng vậy cũng tránh cho việc bị Dương Minh hỏi nàng đi đâu, rồi lại xấu hổ.
Dương Minh nhìn chiếc xe đã đi xa phía trước, cũng leo lên một chiếc taxi khác, kêu người lái đuổi theo chiếc xe Vương Tiếu Yên đang ngồi.
"Anh ơi, phiền anh đuổi theo chiếc xe taxi phía trước được chứ?" Sau khi Dương Minh lên xe, liền nói với người lái: "Đừng đi quá gần, tránh cho nàng phát hiện"
Người lái nghe Dương Minh nói vậy, liền cảnh giác nói: "Có hợp pháp không? Cậu đuổi theo chiếc xe phía trước làm gì?"
Dương Minh không ngờ người lái xe lại chính trực như vậy, vừa vào đã hỏi cái này, nhưng mà, năng lực phản ứng của Dương Minh có thể nói là rất imba, khả năng chém gió từ cấp 1 lên cấp 12 chỉ trong vài giây, cũng bởi vì lúc học trung học, ngày nào trốn học cũng phải tìm lý do để lừa Trần Mộng Nghiên cả.
"Đại ca, không dám nói dối anh, thật ra người ngồi chiếc xe phía trước là bạn gái của em. bọn em là khách du lịch trong nước, vừa rồi bởi vì không cùng ý kiến nên cãi nhau, nàng giận nên bảo em đừng đi theo. nhưng mà nàng ở đây không có người quen, em sợ nàng sẽ bị lạc, cho nên muốn đi theo, nhưng không cho nàng nhìn thấy." Dương Minh làm ra vẻ mặt đau khổ, nói.
"Thì ra là vậy." Người lái thấy vẻ mặt đau khổ và những câu phán như đúng rồi của Dương Minh, cũng tin tưởng vài phần, mà quan trọng hơn là vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy một cô gái lên chiếc taxi phía trước, mà cô gái này trước đó có ngồi chung ghế với Dương Minh, về phần hai người có phải là bạn trai bạn gái gì không thì anh chẳng quan tâm lắm.
Nhưng mà dựa theo những gì mình thấy, và những lời nói của Dương Minh, đại khái là tin tưởng chín phần, vì thế nói: "Được rồi, chú em, chú yên tâm, kỹ thuật của anh chú không cầnn ghi ngờ, cam đoan có thể vượt qua mặt bạn gái của chú!"
"Vậy cảm ơn anh, đại ca!" Dương Minh lấy một trăm đồng trong túi ra, đặt lên bàn điều khiển, nói: "Đây là chút lòng thành."
Thấy Dương Minh móc nhân dân tệ ra chứ không phải là bồ tệ, người lái xe lại càng tin tưởng hơn, Dương Minh là du khách trong nước đến, như vậy càng không có khả năng làm bậy gì.
.
Trong đoàn xe phía trước, trong một chiếc BMW màu đen, Trịnh Thiếu Bằng đang ngồi nói chuyện điện thoại.
"Ông chủ, hội nghị đã xong, tôi đang trên đường đi đến nhà ăn." Trịnh Thiếu Bằng báo cáo.
"Tốt, vậy cô bé kia có đuổi theo không?" Một giọng nam khàn khàn hỏi.
"Có, tôi thấy có một chiếc taxi đuổi theo phía sau đoàn xe, hẳn chính là cô ta" Trịnh Thiếu Bằng nói.
"Tốt, tất cả làm theo kế hoạch! Chuyện này giao cho cậu, đừng để tôi thất vọng!" Người kia nói.
"Ông chủ yên tâm!" Trịnh Thiếu Bằng gật đầu.
Cúp điện thoại, Trịnh Thiếu Bằng liền hít sâu một hơi, nói thật, bây giờ hắn không có sợ hãi! Mà chính là không sợ vì quá sợ! Đối mặt với một sát thủ đó! Tuy rằng ông chủ đã thu xếp ổn thỏa, nói sẽ đối phó với sát thủ đó, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, đây chính là một chuyện liều mạng, không cẩn thận thì teo!
Nhưng mà, cho dù như vậy, Trịnh Thiếu Bằng cũng sẽ không do dự mà đồng ý! Bởi vì chuyện này là việc do ông chủ kêu hắn làm, hắn phải đi làm! Không có ông chủ, sẽ không có Trịnh Thiếu Bằng của ngày hôm nay, càng không có được thành tựu như bây giờ!
Đương nhiên, ông chủ này không phải là ông chủ của sòng bạc Hoa Uy, Trịnh Thiếu Bằng làm việc cho sòng bạc Hoa Uy, cũng chỉ là quan hệ hợp tác, ông chủ của Hoa Uy không có quyền sai khiến hắn làm việc.
Tám năm trước, Trịnh Thiếu Bằng không có gì, chỉ là một thằng đánh bạc bình thường, trong một lần đánh bạc gian lận bị người ta bắt, người khác muốn đánh chết hắn, trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, thì ông chủ đã xuất hiện, giải cứu cho hắn!
Ông chủ chẳng những cứu hắn, mà còn nhìn trúng tài năng lừa đảo của Trịnh Thiếu Bằng, dạy cho hắn nhiều tuyệt kỹ đánh bạc, đương nhiên, những tuyệt kỹ này không quan trọng, quan trọng là phương thức huấn luyện của ông chủ! Làm cho Trịnh Thiếu Bằng trở thành một cao thủ cực hạn, trình độ gian lận cũng trở nên xuất thần nhập hóa.
Trịnh Thiếu Bằng cũng không biết thân phận thật của ông chủ, cũng không biết ông ta làm gì, nhưng cái này không quan trọng, là ông chủ đã cho mình cuộc sống mới, là ông chủ đã cho mình vinh hoa phú quý của ngày hôm nay!
Cho nên, nếu không có ông chủ, Trịnh Thiếu Bằng đã chết từ sớm, cho dù không chết, thì bây giờ vẫn chỉ là một thằng gian lận tầm thường. Nhưng bây giờ, trong giới cờ bạc, hắn có thể hô mưa gọi gió, muốn gì được đó, cuộc sống vật chất không thiếu, con người sống đến mức này, đã đủ lắm rồi!
Cho nên, khi ông chủ tìm Trịnh Thiếu Bằng, nói kế hoạch cho hắn biết, Trịnh Thiếu Bằng cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền quyết định phối hợp với kế hoạch của ông chủ!
Trịnh Thiếu Bằng nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sau, thành bại ngay trong đêm nay, liều thôi!
Tuy rằng trên người Trịnh Thiếu Bằng có mặc áo chống đạn, nhưng viên đạn hoàn toàn có thể headshot, hoặc là bị bắn ngay bên cạnh, Trịnh Thiếu Bằng lại không thể chống đỡ được, cho nên tất cả hy vọng đều gửi gấm vào hai vệ sĩ bên cạnh!
Hai vệ sĩ này là do ông chủ phái đến, để thay thế cho hai tên vệ sĩ cũ. Hai người này thoạt nhìn có thực lực bình thường, nhưng mà Trịnh Thiếu Bằng biết, bọn họ nhất định không đơn giản, bởi vì người của ông chủ, chẳng ai lại đơn giản cả!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 820: Trước đêm ám sát
Chương 820: Trước đêm ám sát