"Đến quầy bar đi, náo nhiệt mới vui" Hạ Tuyết hôm nay khác khác thường. nàng chủ động đi đến sân khấu.
Nhân viên phục vụ có chút bất đắc dĩ nhìn Dương Minh, không biết nên làm như thế nào.
"Vậy ngồi ở đó đi" Dương Minh mỉm cười khoát tay với nhân viên phục vụ. Xem ra áp lực công việc của Hạ Tuyết gần đây rất lớn nếu không cũng không dùng cách này để giải tỏa.
Trên sàn nhảy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh sáng lập lòe. Một đám nam nữ trẻ tuổi đang nhảy điên cuồng. mặc dù trông hoang dã nhưng lại có thể phát tiết áp lực trong lòng mình.
Đám người này đều là ban ngày gặp áp lực nên mới dùng cách này mà phát tiết.
Trong phòng đúng là tràn ngập không khí trẻ trung, náo nhiệt.
Trong chỗ ồn ào này, Dương Minh ngồi xuống trước mặt Hạ Tuyết. Mấy năm rồi không đến mấy nơi thế này, Dương Minh nghĩ lại mình lúc trước đúng là quá ngu ngốc.
"Dương Minh, cậu có thể tưởng tượng được những người ở đây hầu hết đều nhã nhặn nhưng tối lại hoang dại như dã thú" Hạ Tuyết nhìn người trong sàn nhảy rồi nói với Dương Minh.
"Ha ha, chị không phải nói mình cũng là một trong số đó đấy chứ?" Dương Minh nghe xong liền cười nói.
"Đúng là nghĩ như vậy. Nhưng tôi chưa từng thử qua nên hơi sợ"
Hạ Tuyết không hề giấu diếm muốn dùng cách này để giải tỏa áp lực công việc. Đây là cách mà cô bạn đã nói với nàng. Cô ta làm ở trong đội phòng chống ma túy ở thành phố Cát Đốn, áp lực khá lớn nên cũng hay đến vũ trường giải tỏa.
Theo cô ta nói thì nơi vui chơi có thể bắt được mấy tên buôn bán thuốc lắc. Không biết chừng tìm được đầu mối thì sao?
Lúc ấy Hạ Tuyết không cho là đúng. Chẳng qua mấy ngày nay áp lực phá án quá lớn, Hạ Tuyết rất mệt mỏi. Nàng biết nếu cứ nhịn như vậy thì kiểu gì mình cũng sinh bệnh, nhưng không thể không làm. Đây dù sao cũng là vụ án đầu tiên sau khi nàng giữ chức phó đội trưởng mà.
Mặc dù người trong đội không nói gì nhưng Hạ Tuyết rất sợ người ta cảm thấy nàng không có năng lực.
Nếu như là bình thường Hạ Tuyết cho dù muốn đi quán bar, nàng cũng không dám. Theo nàng thấy một cô gái một mình đến vũ trường là không tốt. Hôm nay có Dương Minh nên mới kéo hắn đến đây.
Chẳng qua đến thì đến nhưng bảo Hạ Tuyết điên cuồng nhảy như đám người kia rồi hét lên như dã thú thì đúng là không thể.
Dương Minh thấy Hạ Tuyết như vậy liền biết đây là lần đầu tiên nàng tới.
Dương Minh biết Hạ Tuyết muốn xuống nhảy như những người kia nhưng vì lần đầu đến nên không quen. Vì thế hắn vẫy nhân viên phục vụ gọi rượu. Dương Minh tin Hạ Tuyết uống vào sẽ bạo dạn hơn.
Hạ Tuyết uống rượu vào chuyện gì cũng dám làm, đừng nói là nhảy.
"Uống hai chén rồi nói" Dương Minh nói với Hạ Tuyết.
"Cũng được" Hạ Tuyết gật đầu. Đề nghị của Dương Minh đúng hợp ý nàng.
"Quý khách, cần gì không?" nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
"Có gì gì cần uống?" Dương Minh hỏi.
"Anh muốn uống loại rượu gì?" nhân viên phục vụ hỏi.
"Bia đi" Dương Minh nhìn Hạ Tuyết, thầm nghĩ uống bia với cô ta còn được. Chẳng may uống rượu mạnh rồi cô ta nhảy loạn nên thì không ổn. Ít nhất hắn phải đưa được Hạ Tuyết về nhà chứ.
Chẳng may đang uống rượu rồi làm gì đó xong bị đội cảnh sát đi tuần thì Hạ Tuyết sẽ nổi tiếng.
"Rona, Heineken hay Carlsberg. Anh uống loại nào?" nhân viên phục vụ giới thiệu.
"Bia Tùng Giang, có không?" Dương Minh hỏi.
"Có, có bia tươi" nhân viên phục vụ nói.
"Có loại đựng trong chai thủy tinh không?" Dương Minh cảm thấy bia đựng trong chai thủy tinh mới là ngon nhất.
"Xin lỗi quý khách, chúng tôi không có loại này" nhân viên phục vụ toát mồ hôi. Đây là quán bar mà, đâu phải là hàng bia mà bán loại đó.
"Vậy thì thôi, lấy Rona đi" Dương Minh nói với nhân viên phục vụ. Thực ra bia Rona chính hãng khá ngon và nổi tiếng trên thế giới. Chẳng qua trong nước có đám người làm đồ giả, mùi vị như nước đái ngựa. Vì thế Dương Minh mới không thích uống bia của nước ngoài.
Chẳng qua bia chai Rona chỉ có mấy tệ một chai, ai buồn đi làm giả cơ chứ.
"Quý khách muốn mấy chia?" nhân viên phục vụ gật đầu nói.
"Lấy." Dương Minh nhìn Hạ Tuyết, hắn không biết Hạ Tuyết uống được bao nhiêu.
"Mười chai" Hạ Tuyết nói.
"Được" nhân viên phục vụ thầm nghĩ cô ả này ghê đây, đòi cả 10 chai.
Không lâu sau nhân viên phục vụ mang bia lên đặt trước mặt hai người.
"Nào, cạn" Hạ Tuyết rất thuần thục mở chai bia rồi giơ lên.
Dương Minh cười cười bật một chai chạm với Hạ Tuyết, sau đó uống hết trong một hơi.
Hạ Tuyết cũng một hơi uống cạn. Có lẽ chỉ uống bia mới có thể làm nàng tạm quên áp lực công việc.
Dương Minh uống rượu rất giỏi, Hạ Tuyết cũng không kém. Mặc dù nàng không uống được nhiều như Dương Minh nhưng năm chai vào bụng mà mặt chỉ đỏ một chút mà thôi.
Lúc này một khúc nhảy đã kết thúc, DJ đứng trên sân khấu hét lớn: "Mọi người vui không?"
Nam nữ trong sàn đều la lên: "Vui"
"Muốn vui hơn nữa không?" DJ khản cả cổ mà hét.
"Muốn"
"Được" DJ gật đầu hài lòng nói: "Chào các cô gái đã đến với quán bar chúng tôi. Tôi là DJ A Cổ, tôi sẽ mang lại âm nhạc tuyệt vời đến cho mọi người. Bỏ đồ uống trong tay xuống, mọi người xuống sàn rồi chúng ta cùng nhảy"
Không thể không nói DJ này rất biết cách kích động không khí. Lúc này rất nhiều nam nữ thanh niên đang ngồi uống rượu đều đứng lên đi xuống sàn. Tiếng nhạc vang dội lại vang lên, nam nữ dưới sàn đang nhảy theo điệu nhạc.
"Dương Minh, chúng ta xuống đi" Hạ Tuyết vốn muốn xuống thử một chút, bây giờ vừa có hơi men vừa nghe DJ kích động nên muốn xuống.
Vừa lúc rất nhiều nam nữ đi xuống sàn, Hạ Tuyết cảm thấy mình cùng bọn họ xuống là rất bình thường.
Có hơi men trong người nên Hạ Tuyết bắt đầu ưỡn ẽo cơ thể theo điệu nhạc. Người trong sàn hầu hết cũng như Hạ Tuyết, đều nhảy lung tung và không ai cười nhạo Hạ Tuyết.
Huống hồ Hạ Tuyết là người đẹp. Người đẹp có ưu điểm luôn được tôn lên, rất nhiều khuyết điểm bị quên đi hoặc cho rằng đó là đáng yêu.
Tiết tấu quen thuộc nhưng lúc này Dương Minh cảm thấy rất xa lạ. Vừa nhảy một chút, Dương Minh phát hiện mình không ngờ có thể quên đi tiết tấu nhảy những động tác khá tốt. Đây không thể không nói là một loại tiến bộ.
Hầu hết người đang nhảy theo điệu nhảy, bọn họ vô thức làm theo tiết tấu và rất ít người có thể đi ngược lại. Cho dù theo bản năng muốn đi ngược lại thì một lát sau lại bắt đầu đuổi theo tiết tấu.
Dương Minh làm sát thủ nên có ý chí rất mạnh, không thể bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng. bây giờ Dương Minh có thể gần như không nghe đến điệu nhạc.
Mới đầu Hạ Tuyết còn không quá quen, chẳng qua nhảy một chút là nàng cảm thấy không có gì là không được. Vì thế nàng bắt đầu thoải mái mà nhảy.
Dương Minh bắt đầu động bụng và tay chân. Chẳng qua không phải là hắn nhảy, hắn giống như làm nóng người trước khi đánh nhau.
Dương Minh vừa quan sát Hạ Tuyết nhảy, đồng thời cũng cảnh giác nhìn quanh người nàng. Hạ Tuyết vốn xinh đẹp, hôm nay lại mặc gợi cảm như vậy khiến Dương Minh cũng không nhịn được mà muốn sờ sờ đùi Hạ Tuyết. Đừng nói là mấy thằng khác.
Quả nhiên một thằng thoạt nhìn rất trí thức nhưng mắt đầy dâm đãng nhân lúc Hạ Tuyết không chú ý liền tiến tới định sờ soạng. Rốt cuộc nhân lúc Hạ Tuyết đưa tay lên cao, hắn háo sắc đưa tay về phía ngực Hạ Tuyết.
Dương Minh vốn định nhắc Hạ Tuyết nhưng thấy ánh mắt của nàng, Dương Minh biết Hạ Tuyết đã nhận ra ý đồ của tên này. Xem ra Hạ Tuyết rất cảnh giác, sao có thể để cho tên lưu manh này đắc thủ.
"Bốp" một cái tát mạnh vào mặt tên dê xồm làm mắt hắn nhòa đi. Tay đang định đưa ra sờ ngực Hạ Tuyết đã phải rụt về bưng kín mặt mình.
"Mày. mày dám đánh tao?" Thằng này bị Hạ Tuyết tát nên rất tức.
Mặc dù tiếng tát tai rất lớn, thằng dê xồm cũng lớn tiếng quát nhưng đều bị tiếng nhạc ầm ĩ át đi.
"Tát còn nhẹ đó. Anh vừa nãy định làm gì chẳng lẽ không biết?" Hạ Tuyết trừng mắt nhìn đối phương, không thèm để ý mà nói.
"***, cưng được đó. Chẳng qua anh thích loại như vậy. Như cưng lên giường mới thích" Thằng dê xồm đầy dâm đãng mà nói.
"Cút. Có giỏi lặp lại lần nữa. Có tin bà cho mày vào tù không?" Hạ Tuyết nghe thấy mấy lời dâm đãng này liền nổi giận nói.
"Vào tù? Ha ha, anh sợ quá. Nói cho cưng, anh ruột của anh chính là chủ quán bar này. Anh của anh đã giết người đó" Thằng dê xồm lớn tiếng dọa.
"Giết người?" Hạ Tuyết ngẩn ra một chút, chút hơi men trong người cũng bay đi nhiều. Mẫn cảm nghề nghiệp làm cho nàng nhận ra chuyện này không hề đơn giản.
"Hừ hừ, sợ ư?" Thấy Hạ Tuyết như vậy, Thằng dê xồm tưởng Hạ Tuyết sợ nên rất đắc ý. Hắn đắc ý quá nên quên chuyện vừa nãy, vì thế bàn tay lại muốn đưa xuống sờ mông Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết hôm nay đã rất bực mình, thằng này còn không ngừng gây chuyện nên nàng không nhịn nổi.
Quả nhiên trong nháy mắt khi Thằng dê xồm chạm vào chân Hạ Tuyết, Hạ Tuyết vung chân đá mạnh vào mông hắn. Thằng dê xồm kêu lên một tiếng rồi đưa tay ôm lấy bảo bối, người gập lại như con tôm.
Nữ cảnh sát bình thường đều ghét đám lưu manh như thù. Hạ Tuyết cũng là như vậy. Thằng này dám giở trò với nữ cảnh sát, đúng là không muốn sống.
Dương Minh nhìn Thằng dê xồm đã biến thành con tôm. Hắn cười lạnh trong lòng, cô nàng ghê như Hạ Tuyết mà cũng dám đùa sao? bây giờ trêu không được mà thành tàn phế.
Chẳng qua chiêu thức tuyệt tử tuyệt tôn của hắn, Hạ Tuyết học trộm từ lúc nào? Chẳng qua nàng dùng chưa đủ thành thạo. Nếu là Dương Minh đá thì thằng này đã bị hắn đá chết.
Chẳng qua Dương Minh cảm thấy may mắn sao mình chiếm chỗ tốt của Hạ Tuyết mấy lần mà không bị đối xử như vậy.
Dương Minh nhíu mày, xem ra mọi hành động của Thằng dê xồm đã bị người khác để ý. Ngay cả cảnh Hạ Tuyết đá hắn nằm lăn xuống mặt đất cũng bị nhìn thấy. Bởi vì lúc này có một đám mặc đồ đen nhanh chóng vây quanh Dương Minh và Hạ Tuyết.
Thằng dê xồm đang nằm trên mặt đất thấy đám người này liền như uống thuốc kích thích: "A Hổ, túm lấy con đó cho tao. Mẹ nó chứ, hôm nay tao không chơi chết nó, tao không phải họ Cổ"
Lúc này điệu nhảy cũng dừng lại khi đám người đó xuất hiện. Một người áo đen mặt mày hung ác đi lên sân khấu cầm lấy mic, lớn tiếng nói: "Xin lỗi mọi người. Tôi là chủ quán bar này. Hôm nay chúng tôi có chút chuyện cần xử lý mong mọi người thông cảm. Hôm nay miễn phí hết, mời mọi người ra ngoài theo cửa sau"
Hắn nói xong, quán bar liền bật đèn lên sáng choang.
"Hả? Có chuyện gì thế?" Nam nữ trong sàn chưa hết hứng. Nhạc đã tắt, đèn bật sáng làm bọn họ rất khó chịu. Chẳng qua thấy một đám người hung hãn cầm lấy roi da trong tay, bọn họ mặc dù khó chịu cũng không dám có ý kiến gì. Huống hồ người ta đã miễn phí cơ mà, vì vậy bọn họ đều ngoan ngoãn rút ra theo cửa sau.
Lúc này cửa chính quán bar đã sớm bị đóng lại. Dương Minh nhìn đám áo đen xung quanh rồi đứng chắn trước người Hạ Tuyết. Hạ Tuyết mặc dù là cảnh sát và có công phu, nhưng dù như thế nào cũng là phụ nữ. Dương Minh cảm thấy mình có nhiệm vụ bảo vệ nàng.
Một thằng lưu manh thì Hạ Tuyết có thể đối phó, nhưng một nhóm người sợ người Hạ Tuyết không phải đối thủ.
Dương Minh không đứng ra thì mọi người không nghĩ hắn là cùng nhóm với Hạ Tuyết. Nhưng bây giờ đám áo đen đều coi hắn là đối thủ phải đánh.
"Sao cậu không chạy?" Hạ Tuyết oán trách nhìn Dương Minh: "Ra ngoài báo cảnh sát đi. Tôi có thể ứng phó được mà"
"Chị không phải cảnh sát sao? Tôi cần gì báo nữa" Dương Minh cười nói. trong lòng hắn hiểu rõ Hạ Tuyết không hy vọng mình bị thương vì nàng.
"Tôi. tôi có một mình" Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Dương Minh.
"Yên tâm đi, có mấy thằng thôi mà. Lúc trước ở Vương gia còn nguy hiểm hơn nhưng hai ta vẫn qua đó" Dương Minh cười nói.
Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói vậy liền yên tâm. Nàng nhớ lại lúc đó liền có cảm giác chia ngọt sẻ bùi với Dương Minh.
Thằng dê xồm đã được hai tên bảo vệ dìu đứng lên. Hắn hung dữ nói với Hạ Tuyết: "Cưng, đêm nay anh không làm em chết đi sống lại thì anh không còn là Cổ Tư Văn"
Cái gì? Cổ Tư Văn?
Dương Minh nghe tên này liền phì cười. Người này đúng là giống hệt vẻ ngoài, đều giả vờ nhã nhặn.
Mà Hạ Tuyết càng quá hơn, nghe thấy tên này liền ôm bụng cười lớn.
"Cười, cười, cười mẹ mày à" Cổ Tư Văn bình thường ghét nhất bị người khác cười tên của hắn nên tức giận mắng.
"Được rồi, tên của mày quá buồn cười. Chẳng qua dù có cười cũng không thể che giấu cái sai của mày" Dương Minh cười lạnh một tiếng nhìn Cổ Tư Văn: "Như vậy đi, mày lưu lại một tay, là tay phải mày vừa định giở trò. Sau đó quán bar này đừng mở nữa, mai bán đi. Tao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra"
Cổ Tư Văn nghe Dương Minh nói vậy liền buồn cười: "Được đó, cứ theo lời mày đi"
Dương Minh nhíu mày vì thằng Cổ Tư Văn coi lời hắn là nói đùa. Dương Minh tức giận nói: "Bỏ đi, xem ra mày không chịu nghe lời. Vậy có bản lĩnh gì thì giở ra đi, tao không có thời gian nói nhiều với mày"
"Ha ha ha, thằng ranh, đầu mày sao thế?" Cổ Tư Văn cố nhịn cơn đau bên dưới mà cười phá lên. Dù như thế nào thì hắn cũng thấy thằng trước mặt như kẻ ngu.
Vào lúc này mà còn bảo hắn chặt tay và đóng cửa quán.
"Mày có thể thử là biết ai điên. Chẳng qua tao có thể cam đoan nếu mày ra tay thì không chỉ mất một tay" Dương Minh lạnh lùng nói.
"Thằng ranh, mày thấy được mặt trời ngày mai hay không cũng khó. Chờ mày thấy mặt trời ngày mai thì hãy nói như vậy" Cổ Tư Văn cười lạnh nói.
"Giết thằng đó, để con ranh kia lại" Tên đứng trên sân khấu rốt cuộc đã lên tiếng.
Đám áo đen lập tức cầm gậy ép về phía Dương Minh và Hạ Tuyết.
"Dừng" Dương Minh chỉ vào thằng đi đầu tiên rồi nói: "Tiến thêm một bước thì tự chuốc lấy hậu quả"
Thằng này không thèm để ý, hắn cười lạnh một tiếng rồi vung gậy đánh tới Dương Minh.
Đối phương như vậy, Dương Minh không khỏi lắc đầu. Người như vậy nếu không bởi vì Hạ Tuyết thì hắn chẳng thèm ra tay. Hắn nhanh như chớp đoạt lấy cây gậy trong tay đối phương, sau đó cắm vào cái miệng đang mở rộng để hét lên. Hắn dùng sức đẩy mạnh xuyên thẳng vào yết hầu đối phương.
"A. a" Tên này trợn mắt há mồm muốn nôn ra.
Dương Minh vung chân lên đá vào bụng hắn, đối phương lập tức bay ra ngoài.
Dương Minh vung chân lên đã xác định hướng, vì thế tên đại hán bị đá bay về phía Cổ Tư Văn. Cổ Tư Văn và hai tên bảo vệ bên cạnh hắn không kịp tránh nên bị đập vào người rồi ngã xuống đất.
"Tao nói rồi mà" Dương Minh lắc đầu nói: "Có những người không chịu nghe người khác khuyên. Lúc ăn đòn mới hối hận"
Dương Minh vốn có thể giết chết đối phương. Chỉ cần cắm cây gậy vào mắt đối phương thì xong rồi.
Chẳng qua có Hạ Tuyết ở đây nên Dương Minh cố gắng không giết người nếu không rất phiền phức.
Mấy tên còn lại ngẩn ra một chút. bọn chúng không ngờ Dương Minh dễ giải quyết một tên như vậy. Xem ra thằng này cũng có công phu.
"Bọn mày lên đi, đừng cho hắn gần người" Tên chủ quán bar trên sân khấu cũng thấy Dương Minh có công phu. Hắn sợ một đấu một thì không ai là đối thủ của Dương Minh.
Nhiều người lực lượng sẽ lớn mà. Mấy tên áo đen hơi sợ võ của Dương Minh, lúc này nếu mọi người cùng lên thì có gì phải sợ.
Cổ Tư Văn lau mặt thì thấy mũi mình đã vỡ. Hắn vừa sợ vừa giận. chẳng qua thấy đám áo đen cùng tiến lên thì rất sung sướng, hắn cười âm hiểm: "Mày giỏi nữa cũng chỉ có hai tay. Mày cho rằng mình là Chu Bá Thông sao?"
"Chu Bá Thông cũng chỉ đấu được bốn tay mà thôi" Dương Minh cười lạnh nói: "Đám rác rưởi này tao không cần hai tay, một tay là xong"
Nghe Dương Minh nói như vậy, đám áo đen đều tức giận. Thằng này quá coi thường người khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 876: Mày dám trêu cô ấy
Chương 876: Mày dám trêu cô ấy