Trong nhà Lưu Bảo Cường có mở một quán nhậu, từ nhỏ đã được biết rất nhiều chuyện, ăn uống cũng rất thoải mái, uống vào một vài chai cũng chẳng hề gì, cho nên mới gật đầu đồng ý.
Còn Lưu Đình thì vốn muốn khuyên can Lưu Bảo Cường một chút, nhưng lại sợ Lưu Bảo Cường bị mất mặt, vả lại cũng đang ở tại tiệc rượu của Ngụy Tiến, không tiện để nói ra.
Huống hồ, nếu đúng như lời Ngụy Tiến nói, thì sau khi uống xong, hai người sẽ là anh em, sau đó Ngụy Tiến sẽ không còn biện pháp quấy rầy mình.
"Sảng khoái!" Ngụy Tiến nhìn Lưu Bảo Cường, cười nói: "Được, từ hôm nay trở đi chúng ta là hai anh em tốt!"
Lưu Bảo Cường gật đầu, có làm anh em với Ngụy Tiến hay không hắn cũng không cảm thấy thế nào cả, chỉ cần tên này không đến quấy rầy Lưu Đình nữa là tốt rồi. Dù sao thế lực của Ngụy Tiến cũng lớn, mà Lưu Bảo Cường cũng chẳng muốn kết thâm giao với người này làm gì, bởi vì cho rằng hai bên chênh lệch quá lớn.
Nhưng mà hắn ta lại nghĩ rằng kết bạn với Dương Minh thì chẳng sao cả, Dương Minh nhiều tiền hơn Ngụy Tiến, nhưng mà kín đáo hơn Ngụy Tiến nhiều.
Bầu không khí trên bàn rượu vẫn rất náo nhiệt như cũ, thế như, Lưu Bảo Cường càng lúc càng cảm thấy mơ hồ, rốt cục đã không chịu được, gục đầu xuống bàn.
Dương Minh thì không biết Ngụy Tiến có mục đích gì, nhưng mà, hắn cũng không quan tâm nhiều đến mục đích của Ngụy Tiến làm gì, dù sao cũng chỉ mới quen biết với Lưu Đình và Lưu Bảo Cường mà thôi, Lưu Bảo Cường muốn uống rượu với Ngụy Tiến, Dương Minh lấy tư cách gì ngăn cả?
Vả lại, ngay từ đầu Dương Minh đã duy trì một thái độ lạnh nhạt với cái tiệc rượu này rồi.
Hồng Khải tuy rằng cũng có âm mưu giống như Ngụy Tiến vậy, nhưng mà ánh mắt của hắn lại hay liếc nhìn về hướng Dương Minh và Trần Mộng Nghiện. Trần Mộng Nghiên căn bản là không chú ý đến hắn, nhưng mà Dương Minh thì lần nào cũng liếc hắn một cái lạnh thật lạnh.
Điều này làm cho Hồng Khải rất không thoải mái, giống như là bị người ta tát vào mồm vậy. Trong lòng hắn vừa mắng Dương Minh bệnh thần kinh, vừa âm thầm ghi hận, chuẩn bị tìm cách dạy dỗ thằng nhóc này một phen. Chỉ là bây giờ đang trên bàn rượu, không có cơ hội, dự định sau khi cơm nước xong xuôi sẽ tìm một cơ hội xuống tay.
"Tiểu Cường, anh sao thế?" Lưu Đình thấy Lưu Bảo Cường gục đầu xuống bàn, vội hỏi.
"Anh. không sao." Lưu Bảo Cường bây giờ tuy rằng đã thấm rượu rồi, nhưng vẫn chưa đến mức buồn ngủ ngay: "Rượu này hơi mạnh, bây giờ làm anh hơi mơ hồ rồi"
"Vậy có cần nghỉ ngơi một chút không?" Lưu Đình lo lắng hỏi thăm.
"Không cần, anh nghĩ một chút sẽ tốt thôi" Lưu Bảo Cường nói.
"Bảo Cường huynh đệ, bị sao thế?" Ngụy Tiến nhìn thấy Lưu Bảo Cường gục đầu xuống bàn, trong lòng mừng rỡ, nhưng mà ngoài mặt vẫn làm ra vẻ vô cùng quan tâm, hỏi thăm.
"Lưu Bảo Cường hơi mệt, tôi dẫn anh tay đi nghỉ ngơi trước" Lưu Đình ngẩng đầu lên, nói với Ngụy Tiến, nhưng trong lòng lại có chút bất mãn, người này muốn dùng một ly rượu để hạ gục Lưu bảo Cường, cái này không phải muốn hạ nhục hình tượng của Lưu Bảo Cường trong mắt mình sao!
"Ai da, đều là tôi không tốt!" Ngụy Tiến nhất thời làm ra vẻ hối hận: "Khẳng định là do rượu rồi! Vậy nghỉ ngơi một lát cũng được, phục vụ!"
"Có chuyện gì? Ngụy thiếu gia?" Người phục vụ vội vàng chạy đến.
"Bạn của tôi uống say, anh dẫn cậu ta tìm một phòng nghỉ ngơi, kiếm ít thuốc giải men đến!" Ngụy Tiến phân phó.
Ngụy Tiến chỉ về hướng Lưu Đình và Lưu Bảo Cường, người phục vụ vội vã chạy đến đón.
"Tiểu Cường, hay là em đi với anh?" Lưu Đình lo lắng nhìn tình trạng của Lưu Bảo Cường bây giờ, hỏi.
"Không sao đâu, Đình Đình, em và bạn học gặp mặt, vừa mới bắt đầu, em đi với anh không tốt, anh xuống nghỉ ngơi một lát là khỏe!" Lưu Bảo Cường cũng hiểu được khẳng định là do rượu quá mạnh, nếu không, rượu bình thường không có tuổi với hắn!
"Vậy. anh đi cẩn thận!" Lưu Đình nghe Lưu Bảo Cướng nói xong, gật đầu rồi trở về chổ ngồi.
Dưới sự dìu dắt của người phục vụ, Lưu Bảo Cường lảo đảo đi ra khỏi phòng, đi đến phòng khách trên lầu.
Dương Minh nhìn nhìn Ngụy Tiến, rồi lại nhìn Lưu Bảo Cường, bỗng nhiên, một đoạn phim chiếu chậm xuất hiện trong đầu.
Vô sự mà xum xoe, không gian thì tức là cướp!
Dương Minh đột nhiên nhớ lại cảnh Vương Chí Đào bỗng nhiên mời hắn đến Thiên Thượng Nhân Gian uống rượu! Vương Chí Đào lúc ấy chẳng phải cũng nói những lời này sao? Và giống như những lời mà Ngụy Tiến đã nói với Lưu Bảo Cường khi nãy!
Chẳng lẽ. Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Minh nhất thời khẽ động, chẳng phải là Ngụy Tiến muốn loại bỏ Lưu Bảo Cường chứ? Tuy rằng Dương Minh và Lưu Bảo Cường chỉ mới quen biết, không tính là có giao tình cho lắm, nhưng mà, quan hệ của Trần Mộng Nghiên và Lưu Bảo Cường thì lại khác. Vả lại, hôm nay khi tiếp xúc với nhau xong, Dương Minh liền có ấn tượng rất tốt về Lưu Bảo Cường, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Dương Minh bắt đầu để ý đến Lưu Bảo Cường khi được người phục vụ dìu ra khỏi cửa.
Hắn dùng dị năng quan sát tất cả, nhưng bề ngoài thì vẫn có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Lưu Bảo Cường vừa đi, Ngụy Tiến liền thò tay vào trong túi áo, nhấn nút gọi đi. Bên kia, điện thoại của Trâu Nhược Quan nhất thời vang lên, da96y chính là ám hiệu đã định trước của hai người.
Trâu Nhược Quang bây giờ đang nhún trên người của Triệu Tiểu Diễm, thì điện thoại bất thình lình vang lên, nhất thời làm cho hắn teo lại! Xém tí đã héo luôn!_! Nhưng mà, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, hắn cũng không bất mãn gì, bởi vì là do em họ Ngụy Tiến gọi đến.
Trâu Nhược Quang nhìn thân thể mê người bên dưới, có chút không cam lòng, nhưng mà, không cam lòng thì thế nào? Làm việc với em họ mới là quan trọng nhất!
Vì thế, hắn đành ra sức + tăng tốc + cố sức kết thúc cuộc chiến, sau đó để cho Triệu Tiểu Diễm đi tắm rửa, còn mình thì đi làm nhiệm vụ.
Động tác Ngụy Tiến thò tay vào trong túi áo đương nhiên là không thoát khỏi ánh mắt của Dương Minh, vì vậy Dương Minh liền xác định được, Ngụy Tiến khẳng định là có âm mưu.
Người phục vụ mang Lưu Bảo Cường vào trong một căn phòng, đặt lên trên giường, sau đó rời khỏi phòng, đứng chờ Triệu Tiểu Diễm đến.
Một hồi sau, thấy Triệu Tiểu Diễm đi đến, thằng này liền chảy hết nước miếng ra, e hèm. tại hắn không biết Triệu Tiểu Diễm có bệnh thôi, chứ mà biết rồi thì cho vàng cũng chẳng chảy nổi một giọt nữa là. Tuy không biết cái kia, nhưng hắn lại biết đây chính là cô gái phải làm việc cho Ngụy thiếu gia, nên không thể trêu chọc được, vì thế cười nói: "Người đang ở bên trong, kế tiếp giao cho cô!"
"Tốt!" Triệu Tiểu Diễm cười thản nhiên, mà trái tim thì bắt đầu đập mạnh lên, chỉ cần làm xong nhiệm vụ này là có được năm mươi ngàn rồi!
Triệu Tiểu Diễm cũng không gõ cửa, mà trực tiếp dùng chìa khóa để mở, sau đó lắc mình vào trong phòng!
Quả nhiên là như thế! Sau khi Dương Minh nhìn thấy Triệu Tiểu Diễm vào trong phòng của Lưu Bảo Cường, liền hiểu ra được. Nhưng mà, hắn cũng hơi thất vọng, bởi vì. hình như mấy thằng thiếu gia kiểu như vậy đều bị đần độn hết thì phải, chẳng có tí gì gọi là sáng tạo cả! Sao lần nào cũng chơi chiêu này hết vậy!
Dương Minh đương nhiên là không biết Triệu Tiểu Diễm có sầu riêng, cho nên khi hắn thấy cái màn này xong, cũng không ngăn lại. Theo hắn thấy, bây giờ vẫn chưa có gì tạo ra sự nguy hại cho Lưu Bảo Cường.
Cho dù Lưu Bảo Cường có nổi lòng heo lên, rồi phang phập bem này nọ với cô gái kia, thì hắn cũng chẳng có mất mác gì. Về phần sau khi đã abc xyz xong, quan hệ của hắn và Lưu Đình sẽ ra sao, thì đó lại là vấn đề của hắn.
Muốn chơi gái, mà lại không muốn bỏ tiền, trên đời này làm gì có chuyện nào như vậy? Dương Minh chỉ cần liếc nhìn là nhận ra, Lưu Bảo Cường tuy là say rượu, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, hắn không giống như mình lúc trước, bị Vương Chí Đào cho uống thuốc, lần này Ngụy Tiến không bỏ thuốc gì cả.
Cho nên, nếu Lưu Bảo Cường thật sự có quan hệ" gì đó" với cô gái kia, thì cũng chỉ có thể trách hắn là không biết kiềm chế, Dương Minh cũng lười quản loại chuyện này.
Triệu Tiểu Diễm vào trong phòng, liền cởi quần áo trên người ra, sau đó bò vào trong mềm, mò đến bên cạnh người của Lưu Bảo Cường.
Chẹp. đã bước chân vào nghề gì, thì sẽ phải biết những ngõ hẻm của nghề đó, cho nên, đối với Triệu Tiểu Diễm, hấp dẫn và khiêu khích đàn ông còn dễ hơn là đi tắm nữa!
Triệu Tiểu Diễm bắt đầu cởi quần của Lưu Bảo Cường ra, sau đó thò tay vào trong, bắt đầu" nghịch" với đồ chơi của Lưu Bảo Cường!
Lưu Bảo Cường đang mơ mơ màng màng, thì thấy có người đang nằm bên cạnh mình, nhưng hắn không để ý lắm. Thế nhưng, khi người này bắt đầu lột quần của hắn ra, thì hắn nhất thời kinh hãi, mở mắt ra, thì thấy được một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ và quan trọng nhất là đang" nhồng như trận" nằm bên cạnh mình, cảnh tượng này làm cho thằng nhỏ của Lưu Bảo Cường bắt đầu ngo ngoe.
"Cô. cô là ai?" Lưu Bảo Cường cố nén vẻ thất kinh, cùng với sự khiêu khích của Triệu Tiểu Diễm, hỏi.
"Trong mỗi phòng cao cấp ở đây, đều có phục vụ miễn phí!" Triệu Tiểu Diễm đã được Trâu Nhược Quang chỉ dạy, nói miễn phí cũng để tránh cho Lưu Bảo Cường sợ tốn tiền.
Phần lớn khách đến đây, mà ở được phòng cao cấp rồi, thì có miễn phí hay không cũng vô dụng. Nhưng mà, sở dĩ Ngụy Tiến thu xếp như vậy, bởi vì sợ Lưu Bảo Cường không chịu.
"Tôi. tôi không cần." Lưu Bảo Cường càng hoảng sợ hơn, mặc dù thằng em càng lúc càng cứng hơn, nhưng vẫn cự tuyệt. Trong đầu hắn nghĩ rằng, nếu để Lưu Đình phát hiện ra, thì chẳng phải là bỏ mịa sao?
"." Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp mê người của Triệu Tiểu Diễm lướt lên môi của Lưu Bảo Cường, hắn ta liền nghiêng đầu qua tránh né nụ hôn của Triệu Tiểu Diễm, miệng há to thở hổn hển.
Triệu Tiểu Diễm liền cười hi hi, nói: "Không sao đâu, ở đây an toàn lắm, đã khóa cửa rồi!" Nói xong, Triệu Tiểu Diễm bắt đầu" sốc" nhanh hơn.
Lưu Bảo Cường không phải là chính nhân quân tử gì, trước đó hắn cũng đã từng muốn cùng Lưu Đình làm chuyện này, nhưng mà Lưu Đình vẫn giữ cái quan niệm bảo thủ, chừng nào động phòng mới được" nhập động", không chịu cho hắn thực hiện, cho nên lúc này Lưu Bảo Cường đã bắt đầu động tâm!
Nhưng mà, động tâm thì động, Lưu Bảo Cường bây giờ vẫn rất tỉnh táo, hắn biết, nếu hôm nay cùng cô gái này làm cái chuyện ấy ấy kia, để cho Lưu Đình biết được, thì hậu quả hai trăm phần trăm là chia tay!
Nghĩ đến đây, Lưu Bảo Cường vội vã đẩy Triệu Tiểu Diễm ra, chật vật chạy về hướng toilet, vào trong cũng không để cho Triệu Tiểu Diễm đuổi theo, khóa cửa lại, sau đó mở nước lạnh từ vòi hoa sen ra, bắt đầu tưới lên người.
Dương Minh nhìn hành động của Lưu Bảo Cường, không khỏi cười cười, xem ra Lưu Bảo Cường cũng là một người có tình nghĩa. Nhưng mà, Dương Minh cũng thấy hắn rất may mắn, nếu đổi lại là người khác, cỡ như Vương Chí Đào, hạ thuốc xuống thì Lưu Bảo Cường có chạy trời không khỏi nắng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 894: Âm mưu bắt đầu
Chương 894: Âm mưu bắt đầu