TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?

"Đại ca, anh đã đến?" Hầu tử vẻ mặt siểm nịnh, tươi cười đón Hướng Nhật đưa vào quán rượu.

"Hôm nay người không nhiều lắm nhỉ". Hướng Nhật tùy ý nhìn lướt qua, chỉ có hai, ba con mèo nhỏ (khách).

"Đều do Hắc Cẩu tên súc sinh kia, nếu không phải là nó mang người đến nháo sự, ĐKM nó.A, thực xin lỗi đại ca, em không phải đang nói anh." Hầu tử phát hiện nói sai, kịp thời giải thích.

"Bọn thằng mập đâu?" Hướng Nhật mặt không biểu tình hỏi.

"Ở bên trong." Đại ca, mời theo em, hầu tử đi trước dẫn đường, Hướng Nhật không nhanh không chậm đi ở phía sau.

"Đại ca đến đấy!" Thằng mập mấy người vừa thấy Hướng Nhật đi đến, lập tức nhường một chỗ ngồi cho hắn. Mỗi người thần tình có vẻ hưng phấn, bởi vì bọn họ biết, vị lão đại tài thần gia là đưa money đến, một triệu a, thu tiền bảo kê thì phải thu đến khi nào đây?

"Việc tối hôm qua tao giao cho tất cả chúng mày đều rõ ràng chứ?" Hướng Nhật cũng không khách khí, tự nhiên ngồi xuống, vào thẳng chủ đề.

"Đúng vậy, đại ca, bọn em đều đã biết." Hầu tử gật đầu nói.

"Một khi đã biết, vậy là tốt rồi. Bây giờ tao tuyên bố, việc này đến đây thôi!" Hướng Nhật vừa nói xong, mấy tên côn đồ trong lòng đồng thời run lên, sau đó vẻ mặt đau khổ sầu não. Một triệu mất không như vậy, ngay cả ý muốn tự sát cũng không có.

"A? Đại ca, cái này.Bọn em." Hầu tử muốn nói cái gì, nhưng như thế nào cũng nói nổi một câu, trong lòng không ngừng kêu rên: nữ minh tinh của ta, nữ thần gợi cảm của ta!

"Chẳng qua tao có một cái nhiệm vụ khác giao cho bọn mày. Đương nhiên, thù lao không thay đổi." Hướng Nhật từ trong túi lấy ra 1 tờ chi phiếu." Đây là một triệu, đặt cọc!"

"Một, một, một triệu?" Hầu tử run rẩy đem chi phiếu cầm ở trong tay, hai mắt trợn tròn, vốn tưởng rằng con vịt đã nấu chín cũng bay mất, hiện tại mới biết, không phải bay mất, mà là để vào 1 cái đĩa mang lên thôi.

"Hầu ca, để em cảm giác sờ sờ một triệu là thế nào với." Thằng mập đưa tay ra, vừa muốn chạm đến chi phiếu, bị hầu tử một đẩy bắn ra. Gấp cái gì, không thiếu phần mày đâu!

Nhìn thấy trước mặt mấy thằng đệ tất cả đều đã đỏ mắt nhìn trên tay mình, hầu tử thật cẩn thận đem chi phiếu cất vào túi ngực, nhìn về phía Hướng Nhật, trống ngực đập thình thịch: "Đại ca, có việc gì anh nói luôn đi, lên núi đao, xuống chảo dầu, bọn em cam đoan vì anh hoàn thành nhiệm vụ!"

"Ngạ Lang Bang" chúng mày có 1 người tên là Hùm Xám phải không? Hướng Nhật giọng bình thản hỏi.

"Đúng vậy, đại ca! Chẳng lẽ anh." Hầu tử không dám nói hết lời, nhưng mấy thằng đệ bên người hắn đã biến sắc mặt, đoán vị tài thần này sẽ không phải là bỏ tiền để bọn chúng xử lý Hùm Xám chứ?

"Thế nào? Nghĩ rằng tao muốn cho bọn mày xử lý nó?" Từ biểu tình trên mặt Hướng Nhật phán đoán ra bọn chúng đang nghĩ cái gì. Theo Mã Tam giới thiệu, Hùm Xám trong "Ngạ Lang Bang" là một kẻ dưới 1 người mà trên vạn người. Vì tâm lang thủ lạt, lục thân bất nhận, ngay cả đồng cấp với hắn là" Cuồng lang" cũng phải nể hắn bảy phần, lại càng không phải nói mấy thằng tiểu đệ của "Cuồng lang".

"Cái này đại ca anh cũng biết, bọn em trong bang là tuyệt đối không thể tự giết lẫn nhau, vi phạm đánh gãy tay què chân rồi trục xuất khỏi bang, cho tự sinh tự diệt." Hầu tử sầu khổ nói, tay thì giữ chặt túi chi phiếu, sợ bị đòi trở về.

"Tao nói muốn giết hắn khi nào? Muốn nó thăng tao chính mình không động thủ được à?" Hướng Nhật nhíu mày. "Yên tâm, chỉ là để bọn mày trông trừng nhất cử nhất động của nó, sau đó đem những người mà nó gặp qua, những nơi mà nó đi qua đều nói cho tao, vậy là được."

"Thật, thật à?" Hầu tử không dám tin, việc này thật sự quá đơn giản mà.

"Mày muốn đi xử lý nó tao cũng sẽ không phản đối đâu." Hướng Nhật cười thầm nói.

Hầu tử cười he he, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đại ca, ông chủ em 'Cuồng Lang' muốn gặp mặt anh 1 lần, không biết.anh khi nào thì rảnh?"

"Bình thường tao đều rảnh, nhưng mà - tao không gặp người lạ." Hướng Nhật lưu lại những lời này, đứng dậy ra khỏi quán bar. Lũ mất dạy thật sự là chết cũng không thay đổi, đều đã nhắc nhở tắm rửa nhiều một chút, không ngờ vẫn đầy mùi hôi thối, không chừng ở lâu thêm vài phút, chính mình có thể bị hôi ngất mất.

"Anh còn bò về được sao? Nhìn xem đã mấy giờ rồi?" Sở Sở giận hắn, điện thoại rõ ràng nói rất nhanh sẽ về nhà, nhưng hiện tại đã quá 7, 8 tiếng mới nhìn thấy người, làm hại nàng đợi lâu như vậy.

"Vừa đúng 21: 30, không phải khuya lắm." Nói tới đây thấy cô nàng muốn phát biểu, Hướng Nhật lập tức đổi giọng: "Bà xã, em phải tha thứ cho anh! Đều trách mấy thằng bạn học ngu ngốc, bọn nó năng lực biểu đạt quá đần độn, một việc rất khó giải quyết bị nó miêu tả đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy, anh.về trước phòng lấy quần áo đi tắm rửa." Sự thật, hắn muốn đem khẩu Desert Egle cất dấu.

"Anh đứng lại!" Sở Sở từ sô pha vọt qua, chắn trước cửa phòng ngủ.

"Bà xã, anh bây giờ thân thể thực bẩn mà, tắm xong chúng ta lại "nghiên cứu hoạt động tình dục"." Hướng Nhật nghiêm mặt nói.

"Hừ! Khẳng định là trên người mùi nước hoa của phụ nữ khác, muốn tắm cho hết mùi chứ gì, không có cửa đâu!" Sở Sở nắm lấy quần áo hắn, cẩn thận đánh giá. Vừa mới ngửi một cái, lập tức bịt mũi tránh ra được vài mét, sẳng giọng: "Trên người anh là cái mùi gì, hôi như vậy chứ?"

"He he, cùng một nhóm đại lão gia với nhau, đương nhiên đều là mùi hôi thối. Đều nói với em rồi, chờ anh tắm rửa xong lại "nghiên cứu hoạt động tình dục", em chờ một chút, vội lắm sao?" Hướng Nhật cười gian. Ở cùng với mấy thằng côn đồ mấy tháng không tắm 1 lần ngồi lâu như vậy, không có lý do gì không bị nó hôi lây sang mà.

"Đi chết đi! Mau đi tắm rửa, dùng nhiều dầu tắm một chút, nếu em mà còn ngửi thấy mùi gì khác, đêm nay anh cũng đừng hòng lên giường!" Sở Sở xác định trên người hắn không có mùi nước hoa, cũng tin tưởng hắn đi học bạn học, hơn nữa bạn học của hắn khẳng định là nam. Dường như còn là mấy tên đàn ông xấu xa bẩn thỉu. Vừa rồi mới ngửi một chút, Mùi này so với Hiđro Sunfua còn độc hơn. Thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

"Biết rồi!" Hướng Nhật vào phòng đem khẩu Desert Egle cất dưới giường, lấy quần áo tắm đi ra, gặp cô nàng đang chăm chú xem TV, nhịn không được nói: "Bà xã, em muốn tắm không? Hay là mình cùng tắm đi?"

Sở Sở xoay người hung hăng trừng hắn liếc mắt, hừ một tiếng lại tiếp tục chú ý lên màn hình TV.

Hướng Nhật cảm thấy mất hứng, sờ sờ cái mũi đi vào phòng tắm. Trước tiên nhường em càn rỡ một chút, chờ anh đây tắm xong sẽ lại "nghiên cứu" he he, đến lúc đó cầu xin tha thứ cũng vô dụng, ha ha.

Bởi vì trong lòng tồn tại tà ác ý niệm, cho nên lần này tắm không giống như bình thường, tắm đến nửa giờ, lần này chưa đến 10 phút đã giải quyết xong vấn đề. Hướng Nhật thay xong quần đùi, kêu oa oa chạy ra phòng khách.

"Nhanh như vậy đã tắm xong rồi? Khẳng định tắm chưa sạch sẽ mà, quay lại tắm tiếp!" Sở Sở thấy hắn vẻ mặt xấu xa lao tới, trong lòng sợ hãi, cầm một cái gối ôm ném qua.

"Ai bảo thế, thực là sạch sẽ rồi mà, da cũng như thay đi một lớp rồi nè." Hướng Nhật tiếp được gối ôm, vẫn không ngừng đi tới.

"Ui da, Anh đè đau em!" Sở Sở dùng chân đạp hắn bắn ra, cầm lấy gối ôm đặt trước ngực. "Tối hôm nay không cho ôm!"

"Bà xã, em dứt khoát giết anh cho rồi." Hướng Nhật cười khổ, chẳng qua nhìn cô nàng vẻ mặt kiên quyết, đúng là không thể dùng sức mạnh.

"Mặc kệ, tóm lại đêm nay không được ôm!" Sở Sở bá đạo nói, bỗng nhiên sắc mặt lại trở nên đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Em.Cái kia đến!"

"Không thể nào!" Hướng Nhật giống như nhìn thấy quỷ, một tay kéo cô nàng vào trong lòng, một tay sờ xuống phía quần lót của nàng, quả nhiên bên trong thật dày hơn lên một tầng, "Như thế nào lại như vậy? Chúng ta ban ngày không phải đã làm."

"Anh đi chết đi! Em mới đến không được sao? Theo chu kỳ thì sẽ là ngày mai cơ, nhưng là không biết vì sao tháng này đến sớm." Sở Sở trong giọng nói cũng chứa nhiều u oán. (ngu thế không biết vượt đèn đỏ à)

"Ai - " Hướng Nhật thở dài một hơi, dục hỏa bành trướng nhanh chóng hạ xuống.

"Anh làm sao vậy? Đừng như vậy được không? Cùng lắm ngày mai em bồi thường." Sở Sở thấy hắn ý chí tiêu tán, ôn nhu an ủi.

"Đêm nay chúng ta hay là tách ra ngủ riêng, anh sợ anh nhịn không được."

"Ngủ riêng thì ngủ riêng!" Còn không có chờ hắn nói xong, Sở Sở giọng đã căm hận nói, "Hóa ra anh ở cùng với tôi chính là vì.Làm chuyện đó, tôi không làm anh liền định bỏ rơi. Tôi xem như nhìn thấu anh rồi, anh chết đi!" Nói xong, mạnh mẽ từ trong lòng hắn thoát ra ngoài.

"Sở Sở, em nghe anh giải thích." Hướng Nhật giữ chặt nàng, cô nàng này cũng giỏi thay đổi thật? Ngày hôm qua còn trông trừng đá mình xuống giường, hôm nay chết sống cũng không cho mình đi. Quả nhiên, kinh nghiệm của người xưa là chính xác, lòng của phụ nữ, như là kim trong đáy biển!

"Em yêu, em xem anh giống thằng dâm côn lắm sao chứ?"

"Chính là thế đấy!" Sở Sở không chút lưu tình phê phán hắn.

"Ngốc ạ!" Hướng Nhật ôn nhu ôm lấy nàng, "Chẳng lẽ em không biết em có bao nhiêu mê người sao chứ? Anh sợ đêm nay với em cùng nhau sẽ nhịn không được lại "vượt rào". Em phải biết rằng, giống như em này đại mỹ nữ, anh một nam nhân bình thường như thế nào nhịn được chứ?"

"Thật à?" Sở Sở động tâm.

"Với trí tuệ của em, anh có thể lừa được em sao?" Hướng Nhật lại đội cho nàng cái mũ lông.

"Hừ, lần này tha cho anh. Lần sau còn dám bỏ rơi, tôi chết cho anh xem!" Sở Sở bị nịnh đến cả người thư sướng, vừa rồi không vui chẳng biết bị quẳng đi nơi nào, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

"Sao có thể, cho dù em bảy tám mươi tuổi, làn da như vỏ quất."

"Anh đáng ghét! Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Ghét anh nhất mà!" Sở Sở bịt lỗ tai, lắc đầu như phát điên. Nữ nhân sợ nhất đích mấy từ: Một là già, hai là xấu. Vừa rồi nàng cũng đều hình dung ra cả hai thứ.

"Được, được, không nói thì không nói." Hướng Nhật buồn bực, chính là muốn biểu đạt tình yêu của mình với nàng, yêu tha thiết, yêu nồng nhiệt. Không nghĩ tới một câu tình thoại hay như vậy lại gặp phải hiệu quả tương phản. Cái này đối với hình tượng tình thánh của hắn mà nói thật đúng là châm chọc mà.

"Được rồi, không nói với anh nữa, đi ngủ! Mau buông em ra!" Sở Sở cố muốn đứng lên.

"Không cho!" Hướng Nhật càng ôm chặt hơn.

"Đáng ghét! Anh muốn làm gì, anh không phải nói đêm nay cùng em ngủ riêng sao chứ?"

"Bà xã, đó là anh nhất thời hồ đồ mà, thật ra chúng ta đêm nay có thể như vậy." Hướng Nhật ghé đến bên tai nàng thấp giọng nói.

"Cái gì! Anh, anh, anh thật ghê tởm mà!" mắt Sở Sở trừng lớn, ánh mắt không tin nhìn thấy hắn.

"Chúng ta bây giờ liền đi thử xem nào!" Hướng Nhật tưởng tượng đến thân thể nàng, chỗ đó lại xúc động dững đứng lên.

"Nhưng mà.thực sự có thể lấy tay hay sao chứ?"

Đọc truyện chữ Full