TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng

"Ông suy nghĩ thế nào về việc ăn cơm trước kẻng?" Thạch Trung, ông bô của Thạch Thanh thoạt nhìn bề ngoài mới chừng hơn bốn chục, nhưng dựa theo những gì đồ đệ nói, bố già này ít nhất cũng hơn năm mươi tuổi rồi. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng phải nói rằng bố già rất có mị lực, đã từng này tuổi mà trên hai má còn có lúm đồng tiền, thứ này khiến ông ta trẻ ra hàng chục tuổi. Ánh mắt ông cũng cực kỳ sắc bén tựa như nhìn thấu hết tâm can người khác, khiến Hướng Nhật thầm ước giá mà mình cũng có ánh mắt đó, thì các em chỉ có mà từ chết tới bị thương.

"Cậu là sư phụ của Thanh Thanh?" Thạch Trung khẽ nhíu mày, gã trai trước mặt ông dường như là quá trẻ, thậm chí có khi còn chưa lớn tuổi hơn con gái mình.

"Đúng vậy! Thạch thị trưởng, hôm qua thật cảm ơn ngài ra tay hỗ trợ rồi." Tuy hắn thật sự không cam lòng, nhưng vẫn phải giả bộ tỏ ra thành khẩn.

"Cậu cảm ơn nhầm người rồi, nếu Thanh Thanh không nói, tôi cũng chẳng biết cậu là ai." Thạch Trung điểm nhiên phun ra một dòng khói thuốc, hưởng thụ một mình, tuyệt nhiên không nghĩ đến người khác.

"Mặc dù như thế, nhưng dù sao thì vẫn là ngài đã giúp tôi! ". Hướng Nhật rất muốn nện cho lão già một trận ra trò, nhưng chợt thấy đồ đệ đáng yêu bên cạnh nháy mắt một cái, hắn không thể làm tổn hại hình ảnh của mình được.

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Thạch Trung không muốn dây dưa, phun ra một ngụm khói rồi hỏi thẳng.

"Đại khái là gần.20!" Mẹ kiếp, chẳng khác nào thẩm vấn phạm nhân. Hướng Nhật có cảm giác như là đang đối diện với cô nàng sắt đá trong phòng thẩm vấn trước kia.

"Đại khái?" Đôi mắt Thạch Trung tóe lửa, ở vị trí này hơn mười năm trời chưa kẻ nào dám dùng giọng đó nói với ông ta, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp: "Nói thế nghĩa là cậu vẫn chưa được 20, vẫn còn kém Thanh Thanh 1 tuổi."

"Chẳng lẽ ông cảm thấy tôi không có tư cách làm sư phụ của Thanh Thanh" Hướng Nhật cười khẩy đáp lời.

"Sư phụ!" Thanh Thanh nhỏ giọng kêu, nàng nhanh chóng nhận ra bầu không khí đang trở nên ngột ngạt.

"Người trẻ tuổi, lá gan thật không nhỏ!" Thạch Trung rít một hơi thuốc dài, đủ biết ông ta đang phẫn nộ mức nào.

"Thị trưởng quá khen rồi, thực ra gan của ta rất nhỏ, chỉ lớn gấp đôi của ông thôi" Hiển nhiên nếu mọi việc đổ bể, với Hướng Nhật cũng chẳng có vấn đề gì cả, đừng tưởng là mới giúp người ta được một chút đã tự nâng mình thành đại ân nhân, thực tình thì nếu nói toạc ra.cũng chẳng biết ai mới là ân nhân của ai.

"Mày!"

Đúng lúc sắp xảy ra khẩu chiến, một âm thanh kiều mị vang lên làm hạ hỏa cơn nóng giận của hai gã đàn ông:

"Mọi người lại ăn dưa hấu đi, dưa đã bổ xong." Một phụ nữ chừng 30 nõn nà đầy đặn xuất hiện cùng một đĩa dưa hấu.

"Mẹ!" Thanh Thanh kêu lên rồi chạy đến giúp nàng bưng lấy đĩa dưa.

"Thanh nhi!" Người mẹ dịu dàng vuốt ve mái tóc dài óng ả của Thanh Thanh rồi đưa đĩa dưa cho Thanh Thanh.

"Sư phụ, mời người dùng dưa giải khát!" Thanh Thanh cấm lấy miếng lớn nhất đưa cho Hướng Nhật.

"Đồ đệ quả thật nhanh nhẹn!" Hướng Nhật đắc ý đánh mắt liếc xéo bố già đổi lấy một tiếng hừ lạnh. Hắn cũng chẳng buồn để ý, vội đặt miếng dưa xuống nhìn người phụ nữ xinh đẹp. Đầu tiên hắn đứng lên rồi khom người cung tay chào: "Người chính là mẹ của Tiểu Thanh sao? Đã từng nghe Tiểu Thanh nói người chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian, đẹp như hoa anh đào trên núi Phú Sĩ. Nhưng gặp rồi mới biết là nàng nói dối, hoa anh đào Phú Sĩ sao có thể so với người!"

"Hướng tiên sinh quả thực quá khách khí rồi, ta có thể như lời tiên sinh nói được sao?" Người phụ nữ cười ngọt ngào, đưa bàn tay trắng nõn khẽ nắm lấy tay hắn rồi buông ra ngay.

Tiểu Thanh ngồi bên mặt mũi đỏ bừng, mình cũng đâu có nói gì như sư phụ vừa nói, sư phụ sao lại lợi dụng danh nghĩa của mình lừa gạt mẹ chứ? Việc này xem ra không ổn, mà nhìn gương mặt mẹ thì dường như đang rất cao hứng.

"Đâu phải chỉ có thế, chỉ sợ là còn hơn những gì tôi vừa nói!" Hắn nhớ lại cảm giác va chạm mềm mại mát lạnh ban nãy, tóc gáy chợt dựng đứng lên.

"Cảm ơn Hướng tiên sinh đã chiếu cố cho Thanh Thanh ở trường học, tôi cũng thường nghe con bé nói về ngài, nói ngài rất quyễn rũ, hơn nữa chỉ mình ngài đánh bại hàng trăm người, quả thật quá lợi hại, nhìn bề ngoài cũng không chê được điểm nào, à mà quên chưa giới thiệu, tôi là Thạch Mỹ Na, sau này Thanh Thanh nhà tôi nhờ ngài chiếu cố." Người phụ nữ nói xong trinh trọng vòng tay đáp lời.

"Hiển nhiên rồi, hiển nhiên rồi!" Hướng Nhật vội vàng khoát tay, "cũng là do sự dạy dỗ của người, nếu không làm sao tôi có được một đồ đệ tốt đến vậy."

"Mỹ Na, cơm trưa nàng đã chuẩn bị xong chưa vậy?" Thạch Trung thấy bà xã cùng gã trai xa lạ nói chuyện hợp gu như vậy, dù biết hắn ta chỉ là một tên nhóc nhưng cũng không khỏi ghen ghét.

"A, vẫn còn thiếu món cá chình, ông xã đợi chút bà xã đi làm ngay!" Thạch Mỹ Na vội vã xoay người chạy xuống bếp, đến cửa phòng đột nhiên quay lại, "Hướng tiên sinh, trưa nay mời ngài ở lại dùng bữa, thưởng thức tài nghệ làm sushi của tôi."

"Ha!" Hướng Nhật vội vã gật đầu như máy khâu, xém nữa phụt ra cả máu cam.

Thạch Mỹ Na đi vào bếp để lại tràng cười lảnh lót như chuông bạc, nàng đối với gã có thể là con rể tương lai này cực kỳ hài lòng.

"Thanh Thanh, mẹ con chỉ có một mình sợ không kịp, con vào xem giúp mẹ được gì không?" Thạch Trung tìm cách đẩy con gái đi chỗ khác.

"Vâng, thưa ba!" Thanh Thanh dù vẫn chưa hiểu tại sao, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp ứng.

"Lão già, tìm ta có việc gì sao còn chưa nói?" Hướng Nhật thấy đồ đệ đi vào bếp rồi cũng không cần giữ kẽ, lừ lừ như tàu điện hỏi thẳng vấn đề.

"Chàng trai trẻ, nếu muốn theo đuổi con gái ta thì cũng nên tôn trọng ta một chút." Thạch Trung lại châm thêm một điếu thuốc.

"Ông cho rằng nhất định phải thế sao?" Hướng Nhật tự cao bốc một miếng dưa đưa luôn vào miệng.

"Chẳng lẽ lại không đúng?" Thạch Trung hỏi vặn lại.

"Sao có thể? Chẳng lẽ tôi phải vuốt đuôi ông? Hơn nữa tôi ghét nhất là người cao ngạo, mới gặp đã muốn đè đầu cưỡi cổ người ta" Hướng Nhất cắn răng đáp trả.

"Sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn thôi, anh bạn trẻ, ngàn lần đừng nên ép ta nổi giận" Thạch Trung nhăn tít vầng trán, hai nắm tay cũng nắm chặt lại run rẩy, mất một hồi mới lấy lại được bình tĩnh: "Ta đã tìm hiểu tư liệu về ngươi, ngươi vốn xuất thân ở đảo số 5, hầu như đều là nông dân, cha mẹ ngươi cũng chỉ là công nhân ở một xí nghiệp nhỏ.tóm lại là hoàn cảnh của ngươi không được căn cơ cho lắm, chẳng khác gì một gã đánh chó trộm gà."

"Ông nói vậy là có ý gì, ông lấy gì mà tự cho mình cái quyền nói thế?" Hướng Nhật hận không thể cho ông ta một quả đấm cho rụng vài cái răng.

"Đương nhiên không, ta chỉ kiểm tra xem cậu có tư cách làm con rể không thôi. Nói thật, cũng lâu rồi Thanh Thanh mới đem một người về giới thiệu, nếu không hôm nay ta gọi cậu đến đây làm gì? Nhưng cậu cũng đừng quá đắc ý, những kẻ muốn làm rể nhà ta cũng không phải ít, thực lực mỗi người bọn họ cũng đều hơn cậu hàng vạn lần, cùng lắm thì ta vẫn có quyền loại bỏ người" Thạch Trung khàn giọng đáp.

"Bây giờ là thời đại nào rồi, sao ông vẫn còn muốn cưỡng ép hôn nhân?" Hướng Nhật cảm thấy buồn cười, lão già này không phải là yêu bản thân mình thái quá chứ? Khơi khơi đem con gái mình nâng lên thành khối ngọc, người người thèm muốn. Nếu thực sự là bảo bối, thì cũng chỉ có mình ta đủ tư cách sở hữu mà thôi.

"Cậu muốn nói sao cũng được, chuyện của con gái ta ta phải tự làm chủ!" Thạch Trung nói như đinh đóng cột.

"Ông làm chủ?" Hướng Nhật do dự không biết có nên đem chuyện kia nói toạc móng heo ra luôn không.

"Nói thừa! Không lẽ để cậu làm chủ?" Thạch Trung giận dữ quát.

"Được rồi, đáng tiếc là vẫn không được" Hướng Nhật đã quyết định, lão già này đã kiêu ngạo như vậy, ta cũng nên giở chút thủ đoạn đối phó.

"Anh bạn trẻ, thần khẩu hại xác phàm đó." Thạch Trung giở giọng kẻ cả dạy đời.

"Lão già, tài liệu 5. 18 ông đã sửa lại chưa?" Hướng Nhật đột nhiên hỏi một câu bâng quơ.

"5. 18, mày, mày, rốt cục mày là ai?" Thạch Trung nhảy dựng lên, mặt mày thất sắc, biết chuyện này chỉ có hai người, một là chính mình, thứ hai là người thần bí khi trước.

"Quả nhiên là mày!" Ánh mắt Thạch Trung lóe lên sáng rực, nhưng chỉ thoáng qua một chút, không thể ngờ được mấy năm trước mày cũng chưa được 15 tuổi, sao lại thâm độc đến thế?"

"Đáng khen, đáng khen!" Hướng Nhật chiếm được cơ trên, "Vậy chuyện của Tiểu Thanh tính thế nào đây?"

Thạch Trung không đợi hắn nói xong, vội vã ngắt lời: "Mặc dù lần đó là cậu giúp ta vượt qua đại kiếp, nhưng việc hôn nhân của Thanh Thanh ta không thể tự tiện làm chủ được, còn phải xem ý của nó thế nào đã."

Mẹ kiếp, quên nhanh thế, mới vừa rồi còn nói là có quyền loại bỏ 'con rể' cơ mà, Hướng Nhật quyết định gại đòn một chút:

"Tôi nghĩ rằng ông đã hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ muốn hỏi ông một chút, ông nghĩ thế nào về việc ăn cơm trước kẻng không thôi."

Đọc truyện chữ Full