TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta

- Tiểu tử này là ai? Từ lúc nào mà Bar 5 sao này lại có ăn mày vậy?

Tên thanh niên điển trai nọ khinh bỉ nhìn tên lưu manh. Trước đó hắn đã thấy lưu manh ngồi taxi đến đây nên sớm không coi hắn ra gì, hơn nữa từ lúc vào tới giờ chỉ thấy hắn chăm chú ăn uống như hổ đói nên thuận tiện làm nhục hắn một phen. Nhưng khi hắn thấy hai người Sở Sở và Thanh Thanh ngồi bên cạnh lưu manh thì con mắt không rời đi đâu được nữa.

Cách ăn mặc của Hướng Nhật bây giờ quả thật có chút khó coi. Không giống như phần lớn những người xung quanh, hắn chỉ mặc một cái áo phông cổ chữ T rộng thùng thình. Với trang phục như vậy hắn vốn không thể đặt chân vào chốn này, nhưng các nhân viên ở đây thấy người này là do Tô Úc mời đến nên cũng không dám làm khó dễ hắn. Hơn nữa cái Bar này cũgn là làm ăn buôn bán, ai dám động chạm tới khách của Nữ thần kinh doanh kia chứ?

Thanh niên này hầu hết mọi người ở đây đều biết, hắn vốn từ kinh thành tới. Nghe nói gia đình hắn rất có thực lực, trưởng bối đều là các quan chức cấp cao trong chính phủ. Vốn hắn nhìn trúng Nữ thần kinh doanh nhưng nàng ta lại chẳng để hắn vào trong mắt, nhiều lần theo đuổi không để lại kết quả, cuối cùng dùng biện pháp đại tài khí thô - Hắn lợi dụng tiềm lực khổng lồ của gia tộc muốn thôn tính công ty của nàng ta, không ngờ không biết từ đâu nàng ta lại moi ra hơn mười ức mỹ kim khiến cho hắn bị một vố đau hơn hoạn.

- Dịch tiên sinh, chúng ta cũng không chào đón ngươi.

Tô Úc lạnh lùng nói.

- Không sao, chỉ cần hai vị mỹ nữ này hoan nghênh là được rồi.

Dịch Thiên Hành tà tà nhìn Sở Sở và Thạch Thanh ngồi bên cạnh lưu manh. Hắn đột nhiên buông ả đàn bà trong lồng ngực ra, cúi xuống cầm tay Thạch Thanh lúc này đang cúi đầu ăn cơm.

Hướng Nhật không xuất thủ, hắn biết với vũ lực của đồ đệ tên tiểu tử khôgn biết trời cao đất dày này chắc chắn chịu khổ đầu không ít rồi.

Quả nhiên, Thạch Thanh vừa nhấc tay lập tức khống chế cổ tay hắn, sau đó thuận thế vừa lôi vừa đẩy một cái, chỉ nghe một tiếng "Rắccc." gãy gọn vang lên tựa như tiếng xương gãy vậy.

- A.

Dịch Thiên Hành kêu lên thảm thiết, ôm cổ tay lui về sau.

Mọi người ngồi trong Bar đều hết sức kinh ngạc, không ngờ cô gái vốn nhìn cực kì thanh tú ôn hòa này lại ngoan độc như vậy, vừa ra tay đã bẻ gãy cổ tay người khác.

- Tiện nhân, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi chết không tử tế!

Dịch Thiên Hành dữ tợn thét lên.

Hướng Nhật đang thưởng thức vẻ kinh ngạc trong mắt các vị mỹ nữ đi cùng lập tức ngăn đồ đệ đang chuẩn bị ra tay tiếp, quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Thu hồi lại câu nói vừa rồi, để lại một tay sau đó cút cho ta!

- Ha ha, tiểu tử ngươi có điên không vậy? Dám nói với ta như vậy?

Tên thanh niên trên mặt hiện rõ vẻ cười cợt, hắn thấy rõ ngoài cửa có hơn mười người đang tiến vào, đó chính là những vệ sĩ mà hắn mang theo.

- Hắc hắc.trên thế giới này khôgn có chuyện gì ta không dám nói! Tiểu tử, chỉ có thể nói hôm nay ngươi xui xẻo rơi vào tay ta.

Trong mắt Hướng Nhật thoáng hiện qua một tia âm hiểm.

- Những lời này phải là ta nói mới đúng? Đem hai con đàn bà này giao cho ta, không chừng ta có thể để cho ngươi một đường.

Dịch Thiên Hành không chút cố kị nói lớn, không kể đến việc xung quanh đông người như vậy có thể thấy hắn đã thường xuyên kiêu ngạo đến mức nào.

- Phịch!

Hướng Nhật chưa bao giờ là người thích nói nhiều, một quyền xuất ra lập tức đánh văng tên họ Dịch ra mấy mets, hoàn toàn không để mấy tên vệ sĩ đang xông tới vào mắt.

Những người bên ngoài đều kêu lên sợ hãi, trong đó có thêm một vài phần hả hê, có thể thấy tên thiếu gia này mất lòng người cỡ nào. Cũng khó trách, ỷ trượng vào gia thế ở Bắc Hải này hắn chưa để ai vào trong mắt; nói chuyện khoa trương, hành sự bạo ngược cho nên giờ hắn bị đánh thì người ta phần lớn đều vui mừng. Bất quá cũng có một ít người hiểu chuyện thì lại lo lắng cho người vừa ra tay, dù sao bối cảnh của họ Dịch cũng không vừa, khôgn phải muốn đánh là đánh.

Tô Úc lo lắng nhìn lưu manh, bất quá khi thấy vẻ tự tin trong mắt hắn thì một chút sợ hãi cũng đã biến mất lên chín tầng mây. Nàng tin tưởng hắn có thể giải quyết hết mọi chuyện, trong con mắt của nàng thì đối với Ông chủ này khôgn có việc gì là khôgn thể.

Phương Oánh Oánh khinh miệt liếc lưu manh một cái, trong lòng không ngừng chửi rủa; bất quá cũng chỉ là hai con cẩu cắn nhau mà thôi. Đột nhiên nhìn thấy thượng cấp dùng ánh mắt sùng bái nhìn lưu manh bèn kéo tay nàng ta một cái, tránh cho nàng ta bị chìm quá sâu vào tên tiểu tử nọ. Đáng tiếc Tô Úc khôgn thèm để ý vẫn tiếp tục dùng ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái nhìn gã lưu manh.

Sở Sở là người thản nhiên nhất, nàng mở to mắt xem tên lưu manh bày trò náo nhiệt. Thạch Thanh thì ngồi xuống chỗ cũ, vẻ mặt nghiêm trang băng lãnh như chưa hề thay đổi vậy.

Dịch Thiên Hành được mấy tên vệ sĩ đỡ dậy phun ra một ngụm răng máu lẫn lộn,

- Đáng chết, không thể tha thứ. Hôm nay mấy người các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này!

- Ha ha, thật là buồn cười quá đi.

Một tiếng nói thô hào từ bên ngoài cửa truyền vào, thanh âm ông ổng của hắn khiến cho cả đại sảnh như muốn lắc lư.

- Ai?

Dịch Thiên Hành hung hăng nhìn lại nơi phát ra tiếng nói nọ.

Một người thân thể khổng lồ đứng lên, cơ thể hắn tráng kiện đến mức khiến cho người ta phải kinh hãi. Những người đang xem náo nhiệt thấy hắn đều trật tự lui ra, ngay cả vị Thư kí vốn lạnh lùng khi thấy hắn cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Chỉ cần ở Bắc Hải một thời gian sẽ đều không xa lạ gì với nam nhân cường tráng nọ, hắn là ông chủ của công ty bảo an Chiêu Tài - Hà Hoan. Người này danh động cả nước, là một tên siêu cấp biến thái, từng dùng tay không đánh gục một đám hai trăm tên dùng đao - côn.

- Ta!

Hà Hoan đi tới trước mặt lưu manh, giọng có chút xúc động:

- Ta nói này Vương bát, ngươi như thế nào lại để cho cẩu cắn chân vậy?

- Không có biện pháp, Tinh Tinh, bây giờ cẩu cũng lợi hại quá đi, gặp ai cũng cắn.

Hướng Nhật cười mắng, hắn cũng không nghĩ tới việc ở đây lại gặp được tên bằng hữu không giống người này.

Những người xung quanh nghe thế mà nổi da gà, một người là Vương bát (lợn), một người là Tinh tinh? Chẳng lẽ đây là trại súc vật sao? Bất quá lúc này không ai dám xem thường tên thanh niên gầy gò ngồi taxi kia nữa, có thể cùng gã điên biến thái kia gọi tên tục như thế giao tình tuyệt đối không cạn. Làm được vậy cả Bắc Hải này cũng không có mấy người. Hơn nữa lại khiến Nữ thần kinh doanh tự mình ra đón, vậy thân phận thực sự của hắn sẽ kinh người tới đâu? Người nào tinh minh một chút lập tức sẽ liên tưởng ra chuyện mười ức mỹ kim không rõ lai lịch mà Thần nữ đột nhiên đem ra. Chỉ trong một lát mà Hướng Nhật từ một tên lưu manh đầu đường xó chợ trở nên cao vời trong mắt chúng nhân, với họ tên thanh niên này càng lúc càng thần bí.

- Vậy thì đánh cho nó đến thấy người không dám há mồm thì thôi!

Vừa nói ánh mắt Hà Hoan vừa lộ ra một tia dâm đãng:

- Vương bát, mấy tiểu nữu này đều là đàn bà của ngươi àh? Tiểu tử ngươi diễm phúc thật không cạn!

Hướng Nhật thấy sắc mặt Sở đại tiểu thư trở nên âm trầm vội nói không dám, đáng tiếc đã muộn, cánh tay vốn đầy sẹo nay lại có thêm vài cái nữa. Nhưng Tô Úc và Thạch Thanh đều mặt mũi đỏ bừng, Phương Oánh Oánh cũng hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên đối với sự loạn đoán của tên mãng hán này cực kì bất mãn.

Mặc dù còn có hơn mười tên vệ sĩ nhưng Dịch Thiên Hành đối với tên khỉ đột này cực kì úy kị. Đối mặt với gã biến thái hắn cảm thấy cực kì khôgn an toàn, vì vậy khẩu khí cũng nhỏ đi không ít.

- Ngươi là ai, sao lại xen vào việc của ta?

- Lão tử là chủ nhân của mấy con cẩu các ngươi, thế nào, cẩu lại còn muốn cắn cả chủ nhân sao?

Hà Hoan vừa nói vừa tiện thể vặn vẹo cơ tay một chút.

Dịch Thiên Hành nãy giờ chịu nhục đến lúc này một chút lý trí cuối cùng cũng trôi mất, hắn quay về phía mấy tên vệ sĩ rống lên:

- Các ngươi chết rồi àh, còn không mau làm thịt hắn cho ta.

Mười tên vệ sĩ nhưng lại căng thẳng nhìn cơ bắp của gã biến thái kia cuộn lên từng đợt mà không hề có ý tiến lên động thủ. Trong giới vệ sĩ có mộ truyền thuyết, nếu con mắt họ còn chưa hỏng thì tên không giốgn người này chính là người trong truyền thuyết đó. Làm nghề Vệ sĩ cũng giống như làm Lính đánh thuê, chủ nhân của truyền thuyết chính là Vương giả trong giới Lính đánh thuê. Thử hỏi một tên tiểu tử còn chưa được xếp đẳng cấp tiểu binh làm sao dám khiêu chiến với Vua lính đánh thuê?

Hơn nữa đây là Bắc Hải, tổng bộ của họ đều đóng ở đây, cho dù có muốn động thủ thì cũng nên tự nhìn lại thực lực của mình một chút. Cho dù đối phương không có thuộc hạ nhưng bằng vào thân thủ của lão nhân gia mà nói thu thập mấy người bọn họ chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

- Thịt ta? Lão tử thịt ngươi trước đã!

Hà Hoan cầm lấy cổ áo họ Dịch nhấc bổng hắn lên giữa khôgn trung, động tác đơn giản như đang xách cổ một chú gà con vậy.

- Ngươi muốn làm gì, ông nội ta là.

Nói chưa hết câu thì thanh âm đã nghẹn lại trong cổ, sắc mặt Dịch Thiên Hành trở nên đỏ bừng, chỉ có thể không ngừng vặn người giãy dụa.

- Dừng tay!

Một nhóm cảnh sát từ bên ngoài tiến vào, tay cầm súng chĩa thẳng vào tên trâu bò đang hành hung.

.Hà Hoan vốn cũng chỉ định dọa đối phương, thấy cảnh sát đã tới tự nhiên sẽ không làm thật. Hắn buông tay để cho họ Dịch rơi tự do rồi cười với viên cảnh sát đi đầu:

- Từ đội trưởng, sớm như vậy đã đi đâu rồi?

- Hóa ra là ông chủ Hà.

Từ Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức ra hiệu cho thuộc cấp cất súng. Vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, yêu cầu nhanh chóng đem người đến chỗ này cho nên mới khẩn trương dẫn người tới đây. Không ngờ đối phương lại là người không thể đụng đến, tại sao vừa rồi vào cửa không phát hiện ra hắn chứ? Với thân thế gã biến thái này hẳn là chẳng có chuyện gì, chỉ trách mình quá nóng nảy mà thôi. Nhưng lúc này không phải là lúc so đo chuyện đó, tên bị bạo hành thân phận cũgn không đơn giản. Thượng cấp đã có dặn dò qua, tuyệt đối không để cho hắn chịu tội dễ dàng.

- Dịch tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?

Từ Thiên vội bước lên vài bước tới trước mặt Dịch Thiên Hành.

- Từ đội trưởng, ôgn tới vừa kịp lúc, bắt hết mấy tên này lại cho ta!

Diệp Thiên Hành bắt đầu đại ngôn.

- Dịch tiên sinh, trong chuyện này không biết có phải là có hiểu nhầm gì khôgn?

Từ đội trưởng hai chiều đều khó khăn, hắn phát hiện kẻ hành hung họ Dịch không phải là người mà tiểu nhân vật như hắn có thể đụng đến.Ngoại trừ tên thanh niên gầy yếu thoạt nhìn gió thổi cũng bay đó, nhưng nhìn hắn khó có thể hành hung người khác, có bắt người cũng không có chứng cớ.

Dịch Thiên Hành nhìn mấy nhân viên cảnh sát im lặng đứng nhìn, lại thấy hai mắt tên điên biến thái sáng lên khi nghe thấy thân phận của mình lập tức hiểu rõ thân phận của đối phương tuyệt dối không kém. Hơn nữa cảm giác uy hiếp của tử vong vừa rồi vẫn còn lẩn quất đâu đây, hắn chỉ đành nuốt giận vào trong, bất quá tên khất cái kia thì không thể tha được.

- Hiểu nhầm?

Hắn vừa đưa tay chỉ vào lưu manh vừa rống lên giận dữ:

- Đúng rồi, hắn! Bắt hắn lại, chính là hắn đánh ta.

Từ Thiên vẻ mặt vui mừng, thầm nghĩ tên tiểu tử họ Dịch này quả là thông minh, biết cách mền nắn rắn buông. Hắn một chút cũng không tin tên thanh niên yếu ớt nọ có thể gây ra thương tích cỡ đó, nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải làm:

- Người đâu, đem hắn về đồn.

- Ai dám!

Sở Sở đứng lên che trước mặt Hướng Nhật yêu kiều quát lên

- Vị tiểu thư này, xin đừng cản trợ công vụ.

Từ Thiên cũgn không nhận ra nàng nhưng Tô Úc thì biết, cho nên xếp luôn nàng ta vào nhóm bạn bè của Nữ thần kinh doanh.

- Ngươi.

Sở Sở còn định nói thì Tô Úc ở bên cạnh cũng mở miệng:

- Từ đội trưởng, ngươi chưa nghe chúng ta nói đã đòi bắt người là sao?

- Tô tiểu thư, chỉ cần đánh người, muốn nói thế nào đến sở cảnh sát hãy nói.

Từ Thiên nói lời này trong lòng cũng rất bất an, dù sao đối phương cũng không động thủ đánh người.

Chính nhờ có câu nói của Tô Úc mà hắn có cơ hội xoay chuyển tình thế:

- Đúng vậy, điểm này ta thừa nhận, nhưng vị.tiên sinh này động thủ là do Dịch tiên sinh ra tay trước.

- Hừ, chỉ cần là đánh người thì cảnh sát chúng ta không thể không quản lý.

Từ Thiên âm thầm vui mừng, hóa ra đối phương thật sự ra tay, thật không nhìn ra một tên gió thổi cũng bay mà có thể đánh cho một gã cao hơn hắn nửa cái đầu xuất huyết đương trường.

Hà Hoan ở một bên cười lạnh nói:

- Ta nói này lão Từ, bình thường thấy chuyện.

- Quên đi Tinh tinh, không cần đôi co nữa. Tới sở Cảnh sát thôi mà, cũng không phải chưa từng đến đó.

Hướng Nhật kéo Sở Sở ngồi xuống, thâm ý nhìn Từ đội trưởng.

Hà Hoan cũng biết với thực lực của tên biến thái này sẽ không có chuyện hắn chịu thiệt cho nên cũng không nói gì nữa.

- Đem đi!

Từ Thiên thấy mấy nhân vật khiến hắn úy kị không nói gì nữa nên đắc ý hét lên một tiếng, lập tức mấy tên cảnh sát như hổ như sói xông đến xốc tên lưu manh đứng dậy.

Trước khi kịp đưa ra khỏi bar hắn còn kịp nháy mắt tống tình với mấy vị mỹ nhân, nhất là Sở Sở và Tô Úc.

.

- Các ngươi đem ta đi đâu?

Hướng Nhật nhìn cảnh quan quen thuộc hai bên con đường trong lòng đã có chút hối hận. Bình thường thì loại tội phạm lẻ tẻ như hắn sẽ không đưa tới Cục Cảnh sát nhưng bây giờ bọn họ lại đưa hắn đến thẳng đó, phải biết đây chính là tổ kiến của Thiết tiểu nữu a. Tối hôm qua mình còn đắc tội với nàng ta.như vậy không phải tự tìm đường chết hay sao?

- Tới rồi ngươi sẽ biết.

Từ Thiên nhạt giọng trả lời. Trên đường đi hắn càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, chẳng có lý do gì để Nữ thần kinh doanh phải hạ mình xin xỏ cho tên trẻ tuổi này, hơn nữa lúc ở trong Bar tên điên biến thái kia cũng có ý này. Nghĩ đến đây Từ Thiên cho rằng tên lưu manh này nhất định rất có thế lực, cho nên trong đầu cũng không dám có ý niệm đắc tội với hắn. Chỉ cần đưa hắn tới Cục cảnh sát khu Đông Thành là xong, đến lúc đó có chuyện gì đi nữa cũng khôgn liên quan tới hắn.

- Tên?

- Hướng Quỳ.

- Tuổi?

- 19.

- Phạm tội gì?

- Ừm.dạy dỗ một kẻ cần được dạy dỗ.

- Xin anh nghiêm túc phối hợp với cảnh sát.

Vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi đối diện hơi giận nói.

- Tôi không phải đang phối hợp đây sao?

Hướng Nhật theo thói quen đưa tay lên vuốt mũi, chỉ là lúc này tay hắn đang bị còng nên chỉ đành đưa cả hai tay.

- Đem những chuyện xảy ra kể lại cẩn thận một chút, tại sao lại bị Từ.đội trưởng đưa đến đây?

Viên cảnh sát trẻ tuổi khi nhắc đến tên người này trong mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Hướng Nhật dễ dàng phát hiện biểu tình này của hắn:

- Tựa hồ anh đối với họ Từ kia không thích lắm?

Viên cảnh sát trẻ này hừ nhẹ một tiếng:

- Chỉ là một tên xu phụ tiểu.

Đột nhiên hắn ý thức được lời này có chút không ổn bèn lập tức chuyển đề tài:

- Nói cho tới cùng là ngươi phạm tội gì? Họ Từ nói là ngươi đánh người đến đổ máu?

- Đúng vậy.

Hướng Nhật thừa nhận điều đối phương nói hoàn toàn là sự thật.

Viên cảnh sát trẻ tuổi đang ghi bút lục chăm chú nhìn hắn:

- Nói như vậy ngươi đã thừa nhận rồi sao? Mặc dù tội đánh người cũng không nghiêm trọng nhưng cũng sẽ lưu án tích lại ở Sở cảnh sát.Chẳng lẽ ngươi không biết nói gì hay sao? Tỷ như là ai động thủ trước?

- Hình như ngươi không muốn để ta lưu án tích ở đây?

Hướng Nhật nghi hoặc nhìn hắn, vốn có cảm giác đối phương đang mở đường cho hắn thì câu nói này lại làm vấn đề thêm rõ ràng hơn.

- Đúng vậy.nhưng ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy. Nói thật, những người mà họ Từ đưa đến đều không phải người xấu, ta thấy người bị ngươi đánh rất có thân phận?

Hướng Nhật nghe xong lời này trong lòng không khỏi có vài phần kính nể viên cảnh sát trẻ tuổi này, không thể tưởng tượng được đối phương không hề xem qua nhưng lại đoán đúng tới tám, chín phần mười. Bất quá, chuyện này cũng bắt đầu từ việc nhân phẩm của tên họ Từ cũng chẳng tốt đẹp gì, tên lưu manh lập tức quyết định bẻ cong chuyện xảy ra một chút:

- Kì thật là thế này, tên tiểu thiếu gia đó đùa giỡn với đàn bà, ta thấy ngứa mắt giáo huấn hắn một chút. Sau đó Từ đội trưởng tới hiện trường không thèm nói lời nào liền bắt ta đến đây.

- Quả nhiên là như thế.

Viên cảnh sát trẻ lộ rõ vẻ bất bình,

- Không sao, ta cam đoan với huynh đệ ngươi hôm nay ngươi sẽ không có chuyện gì cả. Ta nói thật nhé, ngươi đánh rất hay, tên Vương bát đản này có phải là cậy thế trong nhà có tiền hay không? Nếu là ta.

May mà hắn còn ý thức được thân phận cảnh sát của mình nên kịp dừng lại không nói nốt câu sau.

- Ha ha.

Hướng Nhật nhận ra người này tính tình khá là đơn giản bộc trực, hắn giả giọng lo lắng:

- Nhưng nếu ngươi thả ta đi như vậy không sợ bọn họ tìm ngươi trút giận sao?

- Sợ cái gì! Trời có sập xuống.

Viên cảnh sát trẻ dừng lại một chút, trên mặt hiện rõ vẻ sùng bái:

-.thì cũng đã có Thiết cục trưởng của chúng ta chống đỡ

Hướng Nhật đổ mồ hôi lạnh, còn tưởng hắn nói điều to lớn vĩ đại gì, không ngờ lại là tiếng sấm thì lớn mà mưa thì chỉ lắc rắc. Đang định dò hỏi một chút xem tiểu nữu kia có ở trong cục hay không thì bên ngoài truyền đến một tràng gõ cửa.

Viên cảnh sát trẻ lập tức trở nên căng thẳng, cẩn thận nói:

- Huynh đệ, có thể là Thiết cục trưởng tới, ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút, cô ta là người thiết diện vô tư. Ừm.ngươi cứ nói là đối phương động thủ trước, như vậy ta cũng có thể nói giúp ngươi.

- Cảm ơn!

Hướng Nhật có chút cảm động, không nghĩ tới trong cục cảnh sát vẫn còn người trượng nghĩa như vậy.

Viên cảnh sát trẻ đi ra mở cửa, một viên nữ cảnh sát thần tình nghiêm túc đi vào

- Thiết cục trưởng, cô tới rồi?

Viên cảnh sát cẩn thận chào hỏi.

- Ừm.

Thiết Uyển vẻ mặt không đổi gật nhẹ đầu, đang định hỏi xem sự việc thế nào thì bất ngờ phát hiện tên lưu manh đang ngồi chễm chệ trên ghế.

- Là ngươi?

- Là ta.

Hướng Nhật trong lòng có chút hồi hộp.

- Hai người biết nhau?

Viên cảnh sát trẻ trợn tròn mắt kinh ngạc.

Thiết Uyển không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào gã lưu manh:

- Nói, lại làm chuyện xấu gì rồi?

- Ngươi coi ta là loại người đó sao?

Thấy trên mặt Thiết tiểu nữu không có gì khác thường lưu manh mới yên lòng một chút.

Thiết Uyển hừ lạnh một tiếng, quay lại hỏi viên cảnh sát trẻ:

- Tiểu Ngũ, vừa rồi là ngươi thẩm vấn phải không? Nói xem hắn đã làm chuyện gì?

- Là thế này, Thiết cục trưởng. Hắn đánh một tên thiếu gia ỷ thế có tiền đùa giỡn phụ nữ, nhưng mà cũng là đối phương động thủ trước.

Viên cảnh sát trẻ này tràn đầy quyết tâm giúp tên lưu manh thoát tội. Hơn nữa hắn phát hiện tuy Thiết cục trưởng có chút tức giận nhưng cũng không phải thật sự giận dữ.

Thiết Uyển sắc mặt giãn ra một chút, đánh mắt về phía tên lưu manh nói như rít qua kẽ răng:

- Nói như vậy thì ngươi làm một việc tốt rồi, tại sao lại bị đưa đến đây?

- Là Từ đội trưởng đưa tới.

Tiểu Ngũ đứng bên cạnh bổ sung.

- Cái gì?

Sắc mặt Thiết Uyển lập tức trầm xuống, phẩm chất của Từ Thiên nàng cũng biết một chút. Hơn nữa tên lưu manh này còn đắc tội với mình, thấy hắn như vậy trong lòng nàng nổi lên một cảm giác khoái trá. Thấy tiểu Ngũ bên cạnh đang đứng ngơ ngác, Thiết Uyển có chút bất mãn nói:

- Nhìn cái gì? Còn không mau thả người.

- Vâng, vâng.

Tiểu Ngũ phục hồi tinh thần gật đầu đi đến chỗ tên lưu manh mở còng tay cho hắn. Trong lòng nghĩ thầm cơn giận của Thiết cục trưởng thật ghê ghớm, đối mặt với nàng lúc đó chẳng khác nào đối mặt với khủng long mẹ vậy. (^_+)

- Được rồi, hôm qua lúc ta ngủ ngươi có phát hiện ra chuyện gì hay không?

Thấy lưu manh đã đã được mở còng, Thiết Uyển thần sắc quái dị hỏi.

Lưu manh trong lòng run lên, chẳng lẽ chuyện đó bị phát hiện rồi sao? Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra cực kì bình thường:

- Không, chiều hôm qua cô ngủ trên phòng ngủ còn ta thì chỉ ở phòng khách xem TV, làm gì có chuyện gì kì quái.

Sự thật thì chiều hôm qua đúng là có chuyện kì quái thật.chính xác mà nói thì đó là một chuyện tương đối dâm đãng: tên lưu manh ngồi xem TV buồn chán ngáp dài ngáp ngắn quậy ngang quậy dọc chợt phát hiện không biết vì sao trong phòng khách có một số tư trang của nữ chủ nhân, đặc biệt nhất chính là một cái quần nhỏ của cô ta. Tên lưu manh thấy vậy bị kích thích tí nữa thì thổ huyết, hắn vội vàng chụp lấy xem xét một lúc rồi cất kĩ định đem về nhà giấu làm của riêng.

- Thật sự là không có sao?

Thiết Uyển cũng không dám xác định việc này là do hắn làm hay không, hơn nữa loại chuyện như vậy cũng không tiện nói nhiều. Cô ta nghĩ lại sau đó mẫu thân có tới, không chừng là bà ấy cất cho mình, tiếc là sáng nay chưa kịp hỏi. Nhưng đối với tên lưu manh oán khí của nàng vẫn chưa tan, trầm trọng hỏi:

- Ta hỏi ngươi, khi mẹ ta tới ngươi đã nói gì? Hại ta vô duyên vô cớ bị mắng.

- Ta có nói gì đâu.

Hướng Nhật giơ hai tay lên trời kêu liên, kiên quyết không thừa nhận! (^_^)

- Còn nói là không có! Sáng hôm nay mẹ ta vừa gọi điện thoại.

Nói đến đây chợt phát hiện tiểu Ngũ đứng bên cạnh đang dùng thần sắc mập mờ nhìn hai người, nàng ta không khỏi mặt mày nóng bừng:

- Được rồi, ta có việc ra ngoài trước. Tiểu Ngũ, ngươi làm bút lục xong dẫn hắn đi.

Nói xong vội vàng bước ra khỏi phòng.

- Hắc, huynh đệ ngươi không thành thật. Nói, ngươi có quan hệ như thế nào với Thiết cục trưởng của chúng ta?

Thấy thủ trưởng đi khỏi tiểu Ngũ lập tức khôi phục lại biểu tình thân thiết.

- Chuyện này.

Hướng Nhật làm bộ khó xử càng khiến người ta suy đoán lung tung.

- Nói đi, kì thật ngươi không nói ta cũng đoán ra một ít.

Tiểu Ngũ giọng điệu có chút đắc ý, căn cứ vào đoạn đối thoại của hai người kết hợp với sự phân tích của mình, hắn trong lòng đã nắm chắc đến chín phần rồi.

- Được rồi, nếu ngươi đã gọi ta là huynh đệ thì ta cũng khôgn gạt ngươi. Kì thật Thiết Uyển nàng là lão bà của ta.

Hướng Nhật lại bắt đầu phát huy vẻ vô lại của mình:

- Mong huynh đệ giữ bí mật giùm ta.

Tiểu Ngũ như chợt hiểu ra:

- Yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu. Thật không ngờ Thiết cục trưởng cũng có bạn trai, nàng ta giấu kín thật. Ta nói này huynh đệ, ta thật bội phục ngươi, có bạn gái như Thiết Cục trưởng thì có phải chịu đựng lắm không?

- Không đâu, kì thật ở nhà tiểu Uyển rất ôn nhu. Đương nhiên ra ngoài thì nàng phải bảo trì vẻ uy nghiêm của Cục trưởng cho nên đôi khi cũng có chút bất cận nhân tình.

Hướng Nhật tiếp tục tán phét.

- Thật sao?

Tiểu Ngũ tựa như khôgn dám tin nhìn hắn, chuyện này thật khó tin hơn cả chuyện heo mẹ leo cây!

Lưu manh còn chưa kịp bốc phét thì lại có một tràng gõ cửa vang lên. Tiểu Ngũ tưởng Thiết cục trưởng quay lại vội vàng tiến ra mở cửa.

- Lưu đội trưởng, tại sao ngươi lại đến đây?

Ngoài cửa chính là một nam tử chừng ba lăm ba sáu tuổi, đi theo hắn còn có hai viên cảnh sát trẻ khác. Hướng Nhật thấy người tới không phải Thiết tiểu nữu thì trong lòng nhẹ nhõm đi không ít.

- Tiểu Ngũ, ta tới để thẩm vấn.

Nam nhân gọi là Lưu đội trưởng lách qua người tiểu Ngũ tiến vào trong.

- Không cần nữa Lưu đội trưởng, ta đã thấm vấn xong rồi.

Tiểu Ngũ cố ý đứng chắn trước mặt tên lưu manh.

- Hả, có kết quả rồi sao? Người này đã dùng hung khí đánh người, nghe nói gây thương tích khôgn nhẹ.

Lưu đội trưởng làm ra vẻ kinh ngạc nhưng con mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm Hướng Nhật đang nhàn nhã ngồi trên ghế.

Nghe tên Lưu đội trưởng này vừa nói, Tiểu Ngũ biết hắn hẳn là vì tên bị đánh mà đến, liền nghiêm mặt nói: "Lưu đội trưởng, có lầm không đấy? Hắn chỉ là vì đối phương động thủ trước mà ra tay phòng vệ thôi mà."

"Thật thế sao?" Vẻ mặt Lưu đội trưởng lập tức trở nên âm trầm. "Tiểu Ngũ, chúng ta làm cảnh sát không thể tuẫn tư. Có phải ngươi nhận được cái gì từ hắn mà nói nhẹ tội cho hắn không đấy?"

"Lưu đội trưởng, ngươi không thể vu khống. Tiểu Ngũ ta tuyệt không phải loại người như thế. Chỉ có ngươi." Vừa nói đến đây Tiểu Ngũ đột nhiên cười rộ lên. Nếu như bình thường hắn tuyệt không dám trước mặt Lưu đội trưởng cự nự. Nhưng bây giờ trong lòng hắn nắm chặt mười phần. Bạn trai của Thiết cục trưởng, ai còn dám động? Chắc là hắn hiềm đã sống quá lâu rồi a. Huống hồ lưu đội trưởng trước mặt cũng chả phải loại tốt đẹp gì, ăn tiền bao lớn bao nhỏ không phải chuyện ít người biết, chỉ là vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Nhưng đụng đến Thiết cục trưởng, mặc dù có cáo trạng thì đã sao? Nếu không có chỗ dựa lớn như vậy, Tiểu Ngũ làm việc cũng không cần phải xem nét mặt hắn a.

"Ngươi có ý gì?" Thấy tên cảnh viên lìu tìu này không hề nể mặt, hơn nữa nghe khẩu khí hình như còn biết việc của mình, mặt Lưu đội trưởng lạnh lại, "Nói ta tuẫn tư sao? Tiểu Ngũ à Tiểu Ngũ, ngươi âm thầm bao che phạm nhân là đủ rồi, vậy mà còn giám vu cáo cấp trên, hừ hừ, trong đội cảnh sát chúng ta không cần loại sâu mọt như ngươi, tự mình viết đơn đi, còn hơn bị đuổi, mất mặt lắm.

"Quyền lực của Lưu đội trưởng từ bao giờ đã lớn thế này nhỉ, có thể tùy ý khai trừ người ta khỏi cảnh đội?" Tiểu Ngũ cười lạnh nói, " nói tôi bao che phạm nhân sao? Không biết đội trưởng có chứng cứ gì hay không? Còn nữa, đây là việc cục trưởng Thiết sai tôi làm, ngài không phải nói cục trưởng Thiết cũng bao che phạm nhân chứ?'

"Cục trưởng Thiết?" Lưu đội trưởng như bị sét đánh ngang tai, cảm thấy đâu ù ù cạc cạc, trán toát mồ hôi. "Ngươi nói thật sao?"

"Đương nhiên rồi, nếu không cho tôi mười lá gan cũng không dám mạo phạm đội trưởng ngài đâu!" Trong lời nói của Tiểu Ngũ đầy vẻ trào phúng, bất quá hiện tại Lưu đội trưởng cũng chẳng còn tâm tư mà quan tâm, lầm lũi đi ra ngoài.

Trong phòng cục trưởng, Thiết Uyển nhận một cuộc điện thoại.

"Alo, ai đấy?"

"Uyển nhi, là chú, chú Phương đây." Đầu bên kia truyền tới một giọng nói uy nghiêm đồng thời mang theo chút nịnh hót.

"Ồ, có việc gì sao?"

"Cái này.nói ra thật là có chút xấu hổ."

"Chú Phương, chú có việc gì cứ nói đi."

"Là thế này. Cục bọn cháu có phải vừa bắt được một phạm nhân mắc tội đánh người không?"

"Là việc này à." Thiết Uyển nhíu mày.

"Không sai. Một người bạn của chú gọi cho chú, nói tên tội phạm đó đánh cháu ông ấy, cháu xem.có phải là khiến người ta đau đầu không?"

"Chú Phương, việc này cháu không thể đáp ứng chú được."

"Chú biết, việc này quả thật làm khó cháu rồi, nếu không được cũng không sao.nghe nói người bị đánh đó mặt mày máu me bê bết, quả là thê thảm."

"Chú Phương, nếu không có việc gì cháu cúp máy đây." Thiết Uyển cảm thấy phiền muộn trong lòng.

"Uhm, uhm, Uyển nhi, cháu thật sự không thể xem xét sao?" Đối phương còn chưa từ bỏ ý định.

Thiết Uyển tức giận trong lòng: "Chú phương, kỳ thật, cháu nói thẳng, phạm nhân đó là hôn phu của cháu."

"Cái gì! Cháu nói tên.người đó là hôn phủ của cháu sao."

"Uhm."

"Hóa ra là vậy! Chú còn cho rằng.ài, đều trách chú không làm rõ, việc này là lỗi chú. Bạn chứ khẳng định là bị thằng cháu lừa rồi, thằng nhát cáy đó chú cũng nghe qua, bình thường không làm chuyện gì tốt, đánh tốt lắm, đánh rất tốt. Cháu yên tâm, việc này cứ coi như chú chưa hề nhắc tới. Bắt quá, cháu có hôn phu từ lúc nào mà không thèm báo chú một tiếng thế, Uyển nhi, việc này là cháu không đúng rồi, lúc nào rảnh dẫn tới nhà chú chơi đi."

"Uhm, được thôi."

"Cứ vậy nhé, chú cúp máy đây."

"Chào chú Phương."

Thiết Uyển thở phào, nhưng vừa nghĩ tới lúc nãy lớn mật nhận người ta là hôn phu của mình, lập tực lại mặt nóng tim đập. Nghĩ tời tên bị đánh không ngờ lại có thể lôi cả chú Phương - nhân vật lớn này vào, nàng cảm thấy phải cảnh tỉnh tên lưu manh nhìn thì như không để ý đến việc gì kia.

Vừa tới của phòng thẩm vấn, lại nghe bên trong truyền ra tiếng cãi vã, dường như nhân số không ít. Thiết Uyển thấy cửa không đóng chặt, đẩy cửa mà vào.

Chỉ thấy bốn người đang chơi bài, mà tên lưu manh kia không ngờ cũng trong đám đó. Bời vì mình từ cửa đi vào, vừa lúc cùng hắn đối diện, nhưng người ta chỉ liếc mình một cái rồi tiếp tục cúi đầu xuống xem bài, thật là đáng ghét mà! Thiết Uyển tức tới ngứa răng.

Mấy người còn lại đang chăm chú chơi bài, không chú ý tới thượng cấp ở phía sau, mặc dù biết có người tới, nhưng cũng chỉ tưởng là đồng sự bình thường nào đó mà thôi.

Tới lượt Tiểu Ngũ đánh, chỉ nghe thấy hắn hưng phấn cười to nói: "Ba con K và 2 con 3, chiến không, không chiến thì tớ đi?"

Hai người lắc đầu, Hướng Nhật hắc hắc cười nói: "Ta sợ chắc. Tam con A cùng một đôi bốn, ha ha, vừa vặn ăn ngươi. Mọi người đều thua không dậy nổi sao? Ta trên tay còn một con ba, ai ăn không?" vừa nói hắn vừa cố ý hé bài ra.

Mấy người lắc đầu đồng loạt, than tiếc rẻ không ngớt. Nếu còn bốn trên tay thì tốt rồi. Bây giờ thì chỉ còn nước trơ mắt nhìn hắn xuống bài. (bọn này nó đánh cái gì thế nhỉ? 3 con với 1 đôi thì như là binh, lại có đánh từng con lẻ kiểu tiến lên à?)

"Vui vẻ thật nha!" Thấy mọi người đã chấm dứt ván bài, Thiết Uyển đột nhiên mở miệng.

"A, Thiết cục trưởng." lúc này vài người mới phát hiện thủ trưởng ở phía sau, đồng loạt đứng lên, trên mặt hiện rõ vẻ bất an, chỉ có Tiểu Ngũ là vẫn giữ bình tĩnh một chút.

"Hướng Quỳ, ngươi lại đây ta có chuyện cần nói." Thiết Uyển mặt không đổi sắc tựa như chưa từng chứng kiến mấy người này bài bạc trong giờ hành chính, nói.

"Tới đây." Hướng Nhật đắc ý đi qua bên cạnh nàng. Cảnh viên không biết chi tiết đều trợn mắt há mồm.

Thiết Uyển đến sát cạnh lưu manh, thanh âm oán hận rót vào tai hắn gần đến nỗi cơ hồ như nàng đang cắn ráy tai hắn: "Ngươi đắc tội người khác biết không? Vừa rồi còn có người bảo ta đối phó ngươi."

"Không phải có cô ở đây sao? Ta còn sợ cái gì?" Hướng Nhật tùy tiện nói, tựa hồ chả để những lời cô vừa nói vào tai.

"Hừ, ta giúp ngươi được một lần, nhưng bọn họ âm thầm đối phó ngươi thì tính sao?"

Hướng Nhật kỳ quái nhìn nàng: "tự nhiên quan tâm thế? Không yêu thầm đấy chứ?"

"Đi chết đi! Đang nói chuyện tử tế." Thiết Uyển lườm hắn, không hờn không giận nói.

Ba người đứng bên cạnh lập tức đờ đẫn. Thiết cục trưởng mà cũng có lúc kiều mỵ như vậy? Thật sự là kỳ tích. Vốn Tiểu Ngũ đối với câu nói: "ở nhà ôn nhu" của lưu manh còn có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ thì không thể không tin.

"Yên tâm đi cưng, cái này ta đều biết. Nhưng muốn đối phó ta cũng không đơn giản như vậy." Hướng Nhật cực lực tự tin nói.

"Ngươi biết là tốt rồi. Nhưng mà ngươi luôn tự sướng như vậy à? Còn nữa, sở cảnh sát trong mắt ngươi nó là cái địa phương gì hả? Dám đánh bạc trong này?" Thiết Uyển hiển nhiên đối với lưu manh cực kỳ bất mãn.

"Ấy, cưng thỉnh thoảng cũng phải để cho kẻ dưới thoải mái một chút, làm việc mới có hiệu quả. Ngay cả điều này cũng không biết à?" Hướng Nhật vẻ mặt khoa trương nhìn nàng.

"Chưa đến lượt ngươi dạy."

"Nếu không cưng cũng nhảy vào làm 1 chân đi?"

"Lăn qua 1 bên chết đi." Thiết Uyển bắt đầu bạo nộ, nhưng nổi giận chỗ này là tuyệt không thể.

"Đáng tiếc thật!" Hướng Nhật lắc đầu thán. Đột nhiên nhìn thấy vóc dáng ma quỷ của nàng, đột nhiên đùa bỡn: "không ngại nếu anh ôm cưng một chút chứ?"

"Ngươi dám!" Vừa mới nói xong đã thấy lưu manh mở hai tay ôm lấy nàng. Chưa kịp né ra đã bị ôm chặt lấy.

Mấy người bên cạnh như hoàn toàn hóa đá. Cảnh tượng trước mắt thật sự rung động, thật sự không thua gì một quả lựu đạn nổ mạnh trước mắt a. Nữ thủ trưởng luôn uy nghiêm cứ thế cam tâm tình nguyện bị một nam nhân ôm vào lòng mà không có đến nửa điểm giãy dụa.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Ngũ tinh minh, kéo hai người ra ngoài. Hai người này không phải ai khác mà chính là hai cảnh viên trẻ mà lúc nãy Lưu đội trưởng mang đến. Bọn họ tưởng rằng người trẻ tuổi vừa rồi là bằng hữu Tiểu Ngũ. Cùng lắm là biết cục trưởng thôi. Thế mà cảnh tượng trước mắt lại hiện ra thêm một tầng mập mờ. Hơn nữa bọn họ thấy Tiểu Ngũ vẻ mặt thần bí, nói không chừng hắn biết chuyện gì, không khỏi đem ánh mắt tập trung vào hắn: "Tiểu Ngũ, ngươi thần thần bí bí làm gì? Nói mau, tiểu tử vừa rồi với Thiết cục có quan hệ như thế nào?"

"Cái này.Các ngươi đáp ứng với ta không đem chuyện này truyền ra ngoài, ta sẽ nói cho các ngươi." Tiểu Ngũ tựa hồ đã quên nhiệm vụ phải bảo vệ bí mật.

Hai người lập tức chỉ thiên thề kiên quyết không nói chuyện này ra ngoài, nếu không ra đường đập mặt vào ngực mỹ nữ mà chết, đi đường bị tiền đè chết.

Tiểu Ngũ lúc này mới thần bí e hèm dọn giọng nói: "Người đánh bài cùng anh em mình, thật ra chính là bạn trai của Thiết cục trưởng."

Đọc truyện chữ Full