TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay

"Anh là con nuôi của Thiết phu nhân?" Trí tưởng tượng của người thanh niên này làm lưu manh kinh ngạc.

Hướng Nhật nhìn hắn đầy thâm ý, cảm thấy bắt buộc phải đánh giá lại cái thằng công tử bột áo quần bảnh bao trước mặt, có khi IQ của hắn chưa tới 75 điểm cũng không chừng.

"Có thể cho là vậy". Hướng Nhật chính là hiểu thế này, con rể là ½ con trai ruột, mà con nuôi cũng là ½ con trai ruột, đã cùng là tương đương ½ con trai ruột thì lý do này có thể chứng minh: con rể nói thành con nuôi cũng không sai tí nào.

Người thanh niên anh tuấn nhíu nhíu mày, lúc đầu còn tưởng là một gã cắc ké muốn đi cửa sau để tìm chút lợi lộc, bây giờ đã biết đối phương thân phận 'kinh người' như vậy, dĩ nhiên là không thể biểu hiện quá đáng được, có khi chút nữa còn có thể dùng tới hắn cũng không chừng, bởi vậy hết sức khách khí tự giới thiệu: "Tôi họ Âu Dương, tên chỉ có một chữ 'Kiếm'. Nói ra thì chúng ta cũng có chút quan hệ 'bà con', má của tôi là em gái họ xa của Thiết bá mẫu."

"Thì ra là Âu Dương 'Tiện' huynh (chữ 'Tiện'贱 với chữ 'Kiếm'剑 đồng âm trong tiếng Hoa. 'Tiện' có nghĩ là 'rẻ mạt, nghèo hèn'. 'Kiếm' là chữ 'kiếm' trong 'đao kiếm'), quan hệ của chúng ta đúng thật là." Hướng Nhật bỏ dở câu, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi, nhất là đối phương lại là cái loại hơi thiếu thông minh như vậy, sự hiểu lầm cứ bất tri bất giác như vậy mà thành. Lưu manh trong lòng ác ý đoán mò, cái thằng này ngay cả tên cũng dùng chữ 'Tiện', quả nhiên sự thật là 'Tiện' quá. Bất quá cái thằng này muốn 'cạy chân tường' nhà mình, vì vậy cứ cho là bản thân hắn không 'cheap' thì lưu manh cũng biến hắn thành cực kì 'cheap'.

Nghe đối phương phát âm tên mình đọc nặng như vậy, Âu Dương Kiếm có chút không thích, nhưng vẫn phải nhịn, ngược lại còn "quan tâm hơn" đến vấn đề chức nghiệp: "Không biết Hướng.huynh đang làm chức gì?"

"Chức vụ gì, tôi chỉ là học sinh." Hướng Nhật nói nhẹ như không.

"Ồ? Không biết là trường nổi tiếng nào?" Vốn dĩ đối với thân phận "con nuôi" của hắn Âu Dương Kiếm có chút đề phòng. Rốt cuộc, câu "Cận thủy lầu đài tiên đắc nguyệt" nói rất hay (ý nói là ở vị trí ưu việt hơn thì dễ đạt được người đẹp hơn), bây giờ nghe nói chỉ là một gã học trò, hoàn toàn yên tâm rồi. Lại thêm, thân thể ốm yếu của đối phương so với vóc dáng cao to của mình thì càng khác nhau một trời một vực. Nghĩ lại cô nàng mạnh mẽ kia cũng sẽ không thích một 'cây sào' như vậy.

Hướng Nhật vẫn cứ úp úp mở mở nói: "Trường nhỏ thôi, Cao Đại."

"Đâu có nhỏ, nổi tiếng toàn quốc mà." Tuy nhiên Âu Dương Kiếm đang khoác lác trong bụng, cái trường này ở Bắc Hải cũng khá, cơ bản là trong top 5, nhưng so với bên ngoài thì có vào được top 50 hay không cũng phải xem lại. Càng hà huống là so với học sinh ưu tú tốt nghiệp Harvard như mình thì đơn giản chỉ là "một kẻ trên đất bằng, một người ở trên trời."

Tuy là che giấu rất tốt nhưng Hương Nhật đã cảm thấy được sự khinh thị của hắn, bất quá đây chính là điều mà lưu manh muốn. Bây giờ hắn càng khinh miệt thì chút nữa sẽ nhận được "lễ vật" càng "lớn".

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Thiết Uyển nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, 'thương nghị' với má xong, cười mỉm đi ra.

"Tiểu Uyển, em về rồi hả? Sao không kêu anh ra đón em?" Âu Dương Kiếm kinh hỷ nhìn cô nàng, đứng bật dậy, muốn bước qua đón.

Thiết Uyển bất động thanh sắc tránh bàn tay của hắn, xoay người đi về phía lưu manh.

"Lộ Lộ, lại đây với anh." Hướng Nhật ám muội vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nụ cười mỉm chi trên mặt càng thêm sáng lạn.

Sau lưng Âu Dương Kiếm, Thiết Uyển hằn học trừng mắt nhìn lưu manh, làm bộ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, nhưng năm ngón tay thon thả thì lại lợi dụng cơ hội lúc kéo cánh tay hắn cấu mạnh vào phần thịt mềm ở vùng eo.

Âu Dương Kiếm bị biến hóa trên trời rơi xuống này kích động cực độ, mặt mày hung dữ: "Hai người."

Hướng Nhật lại cứ tỉnh như không: "Quên chưa nói, Thiết Uyển là vị hôn thê của tôi." Bàn tay lại lơ đãng quàng qua eo, đánh tan đại quân năm ngón tay đang hoành hành ở đó. Bất quá, người ngoài nhìn vào thì lại thấy lưu manh đang thân mật vuốt ve bàn tay của Thiết Uyển.

"Anh không phải là." Âu Dương Kiếm thấy cử chỉ hết sức thân mật của hai người, chỉ vào lưu manh, toàn thân run rẩy, nói không ra tiếng.

"Anh muốn nói tôi không phải là con nuôi của Thiết bá mẫu sao phải không? Sự thật là, con rể cũng tính như con nuôi mà?" Hướng Nhật nhàn rỗi nhìn hắn.

"Mày." Âu Dương Kiếm nghĩ lại thì ra mình căn bản là bị người ta giỡn chơi như một con khỉ. Lập tức trên trán gân xanh nổi lên, muốn động võ, nhưng nghĩ lại bên cạnh còn có một nữ nhân giỏi võ ở đương trường. Phẫn nộ hừ một tiếng, xoay người mở cửa đi ra.

"Xong rồi!" Hướng Nhất búng tay, vẻ đắc ý trên mặt đồng thời còn đan xen một thứ thần sắc dâm đãng khiến người nhìn thấy liền liên tưởng đến nơi chốn bất lương.

"Còn chưa buông tôi ra hả!" Thấy không có ai ở gần đó, khuôn mặt Thiết Uyển thay đổi cái xoẹt, lạnh lùng nhìn bàn tay của hắn vẫn còn đang ôm eo mình.

"Lộ Lộ, em làm như vậy thiệt là có hơi.không đẹp mắt, không bằng em cười cái coi, anh lập tức buông ra?" Hướng Nhật mặt dày thương lượng, nhưng Thiết đại cảnh quan lại hung hăng cấu một phát, cấu ngay trên bàn tay đang làm chuyện xấu xa của hắn, không cho chút đường thương lượng nào: "Lần sau còn gọi tôi là.coi chừng tôi trở mặt với anh đó!"

"Bà xã cũng không cho gọi, Lộ Lộ cũng không cho gọi, vậy gọi là gì đây? Thiết Uyển hả? Có vẻ như không thân mật lắm. Tiểu Uyển? Tuổi của cô so với tôi hình như còn."

"Đi chết đi!" Không cho hắn hết câu, Thiết Uyển đã đẩy hắn ra, "Cái tên chết tiệt nhà anh không phải là muốn chê tôi già hả? Vậy được, vậy đi về tìm cô nàng nhỏ tuổi của anh đi!"

"Sao được? Thiết Uyển nhà ta vẫn còn trẻ trung như vậy."

"Vậy anh có ý gì!" Nghe hắn gọi mình là "Tiểu Uyển", vậy chính là chứng minh mình vẫn còn rất trẻ trung, cơn giận của Thiết Uyển cũng bị chặn lại, đột nhiên nghĩ đến quyết định vừa rồi, mở miệng hỏi: "Tôi hỏi anh, tôi muốn anh chuyển qua ở chung với tôi, anh chịu hay không?"

"Ở chung với cô?" Hướng Nhật bị niềm hạnh phúc tự nhiên xuất hiện này làm choáng váng, gật đầu liên tục không thôi: "Được, được." Đột nhiên trong đầu xuất hiện khuôn mặt tức giận của Sở tiểu thư, lập tức biến sắc: "Không được."

"Anh nói cái gì!" Vốn là còn rất hài lòng với chuyện lúc nãy lưu manh nghe ở chung với mình thì không giấu được vẻ mặt hớn hở, nhưng lại thấy hắn trong chớp mắt đã nói ngược lại, nộ khí trong lòng cô nàng có thể tưởng tượng ra: "Anh nói lại một lần nữa coi!"

"Tiểu Uyển à, em làm như vậy không phải là ép anh sao? Đã nói là cho anh nửa tháng thời gian." Hướng Nhật lắc đầu cười khổ.

"Hừ, hừ." Thiết Uyển cười lạnh, "cho anh thời gian nhiều ngày như vậy để anh ân cần chăm chút cô ả kia chứ gì? Chăm chút xong mới lại tìm tôi?"

"Anh không có ý đó.Thật ra, trong hai em anh không muốn bỏ em nào."

"Nói như vậy là anh muốn cả hai cùng một lúc rồi phải không? Tôi nói anh hay, đừng có nằm mơ! Tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng! Tôi chỉ hỏi anh, anh rốt cuộc có chuyển qua ở với tôi không?"

"Anh."

"Đồng ý thì gật đầu! Không đồng ý thì lắc đầu, rồi từ rày về sau tôi với anh không còn quan hệ gì hết." Ngữ khí của Thiết Uyển lạnh như băng, uy hiếp nói.

Hướng Nhật sắp bị ép tới điên rồi, vừa hay đúng lúc đó Thiết Mẫu từ trong bếp đi ra: "Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy? Lộ Lộ, có phải con lại ăn hiếp tiểu Hướng rồi không?"

"Má, má đừng có xen vào chuyện này!" Thiết Uyển đã hạ quyết định cứng rắn, không để ý là câu nói này đã làm cho Thiết Mẫu nổi đóa, liếc sang lưu manh: "Anh rốt cuộc có đồng ý hay không!"

"Không đồng ý!" Người trả lời cô nàng là Thiết Mẫu, lúc này bà đang mặt nặng như chì nhìn con gái mình, "Chuyện tiểu Hướng người ta không muốn làm mà con còn làm khó ép nó? Con muốn má tức chết hả!"

"Má." Thiết Uyển có cảm giác muốn hộc máu, nhưng lại không thể nói toẹt ra sự việc này, "Chuyện này.má không hiểu đâu."

"Dầu gì đi nữa cũng không được làm khó tiểu Hướng!" Thiết Mẫu đã quyết tâm bảo vệ lưu manh không cho hắn bị bầm dập.

"Không nói nữa!" Thiết Uyển dậm chân, tức hồng hộc mà chạy vào nhà bếp.

"Tiểu Hướng, con đừng để ý nha, nó đúng là nóng tính như vậy đó." Thiết Mẫu còn quay qua khuyên nhủ lưu manh.

"Không sao đâu ạ, tính cách của Tiểu Uyển con cũng biết mà. Thật ra cũng tại con, không có chìu ý nhỏ." Hướng Nhật làm bộ ra vẻ "là lỗi của con".

"Làm sao mà trách con cho được chớ!" Thiết Uyển đối với thằng con rể này thì đã ưng ý đến mờ mắt rồi, dĩ nhiên sẽ không cho là lỗi của hắn, lại thêm người ta bây giờ còn ra vẻ chủ động nhận sai về mình, lại còn mang theo vẻ mặt hơi ủy khuất, làm cho bà đem hết toàn bộ đổ lên đầu con gái: "Sau này con không cần chìu nó nữa, để nó càng quen càng hư đó."

"Má, đồ ăn khét rồi!" Trong nhà bếp, Thiết Uyển thét lớn, rõ ràng là không ngờ là mẹ ruột của mình đã tiếp xúc với lưu manh quá nhiều, sợ là đã bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ.

"Má xuống liền." Thiết Mẫu nói với nữ cảnh sát một tiếng, hối hả chạy xuống bếp.

Hướng Nhật bất lực vuốt vuốt mũi, nhìn về hướng nhà bếp: có thêm nữ nhân hình như cũng không phải là một chuyện hay ho! Chỉ riêng giải quyết mâu thuẫn giữa đám con gái cũng đủ mệt rồi. Bất quá lưu manh lại không nghĩ tới, ở trong xã hội bây giờ, làm gì có cô gái bình thường nào chịu noi gương Nga Hoàng, Nữ Anh cùng chăm sóc một chồng? Có lẽ nào sự thật là trong nhiều tiểu thuyết YY, bao nhiêu 'hoa si' nữ nhân cũng đều đeo bám một gã đàn ông? Thuần túy là 'tự sướng'!

Đọc truyện chữ Full