TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?

James sau khi nghe được tiếng nổ lớn lập tức sửng sốt, lại còn tưởng thuộc hạ chưa có mệnh lệnh mà dám tự tiện khai hỏa nhưng nghe tên thuộc hạ báo cáo cũng ko biết đã xảy ra chuyện gì, tránh để có biến, hắn lập tức hạ lệnh khai pháo. Tuy chủ nhân đã phân phó tốt nhất là bắt sống nên đã băn khoăn nhiều nhưng nếu ko thể bắt sống thì hoàn toàn giết chết, đây là lời nói của chủ nhân.

"Oanh Oanh " 2 ánh lửa xa xa mọc lên, trực tiếp hướng về lầu ba, xuyên qua cửa sổ lọt vào bên trong phòng.

Một tiếng nổ thật lớn truyền đến, cả lầu ba bây giờ đang bị lửa cắn nuốt, ngay cả tầng trên cũng chịu chung số phận." Lui lại!" Đã hạ kích như thế, ko còn ai sống sót mà đi ra, thừa dịp cảnh sát chưa bị tiếng nổ lớn hấp dẫn đến đây, hắn đã hạ lệnh rút lui.

Ở thời điểm này, xa xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.

"Chúng ta thiếu chút nữa đã chết " Thiết Uyển nhìn thấy mặt sau của tầng 3, nếu ko phải lưu manh thời điểm mấu chốt phá vách tường chui qua phòng bên, nương theo hàng lanh dẫn xuống dưới, chỉ sợ bây giờ chỉ còn là bộ xương ko hồn.

"Cuối cùng cũng phải trở về 1 cái " Hướng Nhật nhe răng nhếch miệng nói, bởi vì tình thế cấp bách nên ko có cảm thấy đau đớn, nhưng trước mắt nguy hiểm đã qua, chỉ còn lại cảm giác đau đớn tột cùng.

"Ngươi làm sao vậy " Thiết Uyển thấy hắn máu tươi đầy tay vội vàng bổ nhào vào bên người hắn.

"Gãy vài ngón tay, vào bệnh viện băng bó ít hôm sẽ khỏi " Hướng Nhật có chút nói xạo, nhưng Thiết Uyển cảm thấy bất an, nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn lên, chỉ thấy cả bàn tay đầy máu tươi, thậm chí có thể thấy được xương tay lòi ra, cảnh quan như vậy khiến nàng ko cầm được nước mắt.

"Khóc cái gì, ko bị tàn phế đâu, nhiều nhất là vài ngày nữa sẽ lành lại " Hướng Nhật rút tay lại, đưa bàn tay còn lành lặn kia lên lau nước mắt trên mặt nàng.

"Ko được, chúng ta phải vào bệnh viện " Thiết Uyển giọng có chút kiên quyết, tựa hồ quên bên ngoài còn có nguy hiểm.

"Chúng ta có thể đi ra ngoài sao? Bên ngoài còn có cái lũ kia.này, ngươi có nghe âm thanh gì ko?" Thần sắc Hướng Nhật bỗng nhiên rung lên, mắng to " Cảnh sát cuối cùng đã tới"

Bốn phía vang lên tiếng còi cảnh sát làm quần nữ ko giấu được nét mặt vui mừng, nữ cảnh sát nắm bàn tay còn lành lặn của lưu manh kéo đi " Chúng ta đi ra ngoài"

"MK, những tên khốn đó đã chạy thoát " Hướng Nhật dần cảm thấy được tình cảnh hiện tại.

"Ta nghĩ bọn họ đã đi rồi " Kim phát mỹ nữ đột nhiên lên tiếng.

"Thật sao?" Lưu manh có chút khó hiểu nhìn về phía nàng

"Dù sao cùng 1 quốc gia nhưng có cái gì đó phi thường ko rõ ràng.hơn nữa James nhận định chúng ta đã chết " Nói đến đây ánh mắt kim phát mỹ nữ trở nên nóng bỏng " Ai có năng lực có thể sử dụng nắm tay đánh vào bức tường tạo lổ hổng cho chúng ta ra đến đây?"

Được nàng nhắc nhở, vốn bị vây trong trạng thái mà thần kinh có chút chết lặng, rốt cuộc chúng nữ đi tới dò xét bàn tay của lưu manh, thân thể gầy yếu mà có thể xuất ra lực lượng cường hãn đến như vậy. Các nàng nghĩ tuyệt đối ko có khả năng sự thật chính là như thế, một mặt tường đã bị hắn 3 quyền đánh cho xuyên qua.

Mỹ nữ mặc đồ đen ánh mắt phức tạp, nhịn ko được thoáng qua bên cạnh đi lên căn phòng phía trên, nơi đây cách chỗ đó 2 phòng, tường được bố trí giống nhau mà bị người nào đó xuất ra 3 quyền có thể phá vỡ. Tâm tư nữ nhân bây giờ rất phức tạp, ngón cái ấn mạnh, xem ra ko phải sức mạnh của 1 con người mà có thể phá vỡ nó, hắn còn là con người sao? Tưởng tượng trong phòng kia 3 thi thể thê thảm, nữ nhân mặc đồ đen ko khỏi rùng mình, lúc trước chính mình còn lấy súng ra uy hiếp hắn, nếu thật sự cùng hắn đối đầu.

Mà, đối phương ra là cái loạt giết người ko nháy mắt, quả là ác ma.chống lại hắn, chỉ sợ chính mình và những người này chắc chắn sẽ chết, thậm chí cả nữ hoàng bệ hạ hắn cũng.Nữ nhân mặc áo đen thậm chí ko dám đi xuống đối mặt với hắn, lỡ như hắn xem mình như kẻ thù, sử dụng thủ pháp tàn bạo.

Hướng Nhật cười khổ sờ cái mũi, ánh mắt chúng nữ đối với hắn có chút khác thường, vừa rồi biểu hiện có chút quá mức, khó trách các nàng nhìn hắn như người ngoài hành tinh

Thiết Uyển ko có chút cố kỵ nhưng lại khiếp sợ 1 chút, lúc sau chuyển tới bàn tay bị thương của lưu manh, ngữ khí ko như trước khi, ôn nhu nói: "Chúng ta tới bệnh viện nhanh đi"

"Phải."

Bởi vì ko chỉ mình hắn bị thương mà còn có mấy nữ vệ sĩ cũng thụ thương ko ít, tuy có băng bó nhất định nhưng máu vẫn ko ngừng chảy, nếu ko được cầm máu kịp thời chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạnh

Cảnh sát lần này đến đây ko ít, xuất động 20 chiếc xe, trong đó có 2 chiếc cứu thương, lực lượng bây giờ ít nhất cũng phải của cả 1 khu vực, chẳng qua bọn họ đã đến sau, giao chiến đã kết thúc.

Vạn Bưu chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, nhìn thấy đảo tháp đích lâu, tim hắn mãnh liệt lên tiếng. Cơ hồ hạ lệnh ko cho ai được lại gần, đúng lúc lưu manh cùng chúng nữ đi ra, làm đình chỉ mọi suy nghĩ trong đầu hắn.

Cừu nhân gặp nhau, nhưng đại cuộc làm trọng, vả lại " đại nhân vật " đều ko có gì, Vạn Bưu thở dài nhẹ nhỡm. Vốn có chút hiếu thắng, hắn hăng hái tập trung lực lượng, lớn tiếng yêu cầu đuổi bắt những phần tử khủng bố, đồng thời ra lệnh cho các nữ nhân viên chiếu cố đến các nhân viên bị thương khác.

Nhưng lần này vay bắt thất bại, lại gặp người trong mộng ở đây, hắn liền liếc mắt đưa tình nhưng đáp lại là ánh mắt hung hăn của nữ cảnh sát rồi ko để ý đến hắn, kéo lưu manh lại chiếc xe cứu thương gần nhất.

Vạn Bưu lập tức phục hồi tinh thần lại, hận ko tát cho mình 2, nữ vệ sĩ này ko tính, phái nữ nhân viên ra chiếu cố cũng ko là gì bởi vì các nàng là nữ nhân với nhau nhưng hắn quên còn 1 người bị thương là nam nhân, mà hắn lại là vị hôn phu của cục trưởng, Vốn nghĩ rằng sẽ giải cứu " đại nhân vật " ra khỏi các phần tử khủng bố, lấy lòng người đẹp còn có thể thăng quan tiến chức, nhưng chính tại thời điểm mấu chốt lại đắc tội với một trong các vị " Đại nhân vật " cảm thấy mình già đi, đầu bạc nhiều ra chứ ko ít hơn

Trải qua chục lần băng bó cẩn thận+cẩn thận, tay của Hướng Nhật bây giờ trở thành 1 cục bột to thật là to, dày thật là dày, thậm chí có thể vẽ hình lên đó

Bác sĩ vốn muốn hắn lưu lại để điều trị, đáng tiếc lưu manh vừa nghe đến bệnh viện đầy mùi thuốc, nói cái gì cũng ko đồng ý, huống chi hắn còn tồn tại ý niệm xấu xa trong đầu

Thiết Uyển ko còn cách nào khác, bất quá phải nghe theo hắn dẫn hắn về nhà

Lúc này lưu manh đang ngồi trong xe, nữ cảnh sát khoát bên ngoài cái áo màu đen ngồi cạnh hắn. Thừa dịp ngồi cạnh với mỹ nữ, lấy lý do đau tay mà ôm vào eo của nàng, rồi bắt đầu mò xuống bộ vị mẫn cảm ở dưới.

Thiết Uyển vừa tức giận vừa buồn cười, tên kia bị thương như vậy mà còn muốn ăn đậu hũ của nàng. Đánh chết cũng ko đổi tính, nhưng cửa xe đang mở nên ko thể giáo huấn hắn, hơn nữa người ta còn lấy cớ là sẽ lấy nàng làm nàng có chút đồng tâm, nhưng ko thể cứ dung túng cho lưu manh hoài được, bằng ko về sau lá gan của hắn sẽ lớn hơn, nói ko chừng sẽ trực tiếp làm trong xe.

Đang hưng phấn, nữ cảnh sát đột nhiên làm bộ như vô ý hỏi " Hướng Quỳ, vụ ở biệt thư 68.có phải anh làm ko?"

Hướng Nhật đang mò mẫn trên cặp mông của nàng, nghe được những lời đó, lập tức cười khổ: "Có đôi khi, ngươi như vậy được chưa?"

Đọc truyện chữ Full