TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng

Nhân giao cho Hầu Tử ít việc, làm vài chén rượu, hắn vội vàng chạy về nhà để kịp bữa trưa

Cơ mà về đến nhà thì hai nang kia vẫn còn chưa về tới, khiến cho hắn dở khóc dỡ cười vì bụng đói cồn cào mà hai mợ kia vẫn còn say sưa với mấy cái món nội y sexy, chẳng thèm biết giờ này đã là giờ Ngọ rồi.

Hướng Nhật lập tức lấy mobilephone bấm số

"Ủa, Hướng Quỳ à, tìm em có việc gì thế?" Giọng Sở Sở rất hưng phấn

"Cô nàng, lúc nào rồi mà còn chưa về nhà, anh bụng sôi ùng ục rồi đây" Lưu manh rất bất mãn nói

"Bây giờ còn sớm mà?.xem nào.Cái gì? Đã 12h30 rồi sao, em còn tưởng mới có hơn 9 giờ, xin lỗi, xin lỗi, bọn em về ngay bây giờ"

"Thôi đi, chờ lâu vậy anh đi ra ngoài kiếm cái gì ăn, bọn em vui vẻ là được rồi" Hướng Nhật buồn bực nói, rõ là đã qua 9: 00 từ lâu rồi, chẳng lẽ bọn họ mới tới sao?

"Thật chứ?" Sở Sở giật nẩy người với đề nghị của hắn

"Ừ, từ từ mà chơi đi, anh đi ra ngoài ăn cơm"

"Oa, anh thật tốt quá, đi đi, hôn cái." Sở Sở hôn chụt cái trên điện thoại

Hướng Nhật cười khổ lắc lắc đầu, sơm biết vậy thì chả về làm gì, ra ngoài ăn cho xong. Sau này để chắc cú, khi bọn họ đi ra ngoài phải phone trước xem có nhà không chứ ai lại một mình đợi ở nhà

Dùng cơm bên ngoài bãi cỏ, Hướng Nhất lại trở lại trường học. Tuy nhiên sớm bước vào phòng hắn thấy không khí so với sáng nay có vẻ kỳ kỳ, nguyên do không phải ai khác mà chính là từ hắn

Mặc dù hắn mặt dầy không có để ý mấy điều này nhưng quan hệ của mình với Sở Sở đã sớm xác định, hơn nữa còn cô đồ đệ thông mình Thạch Thanh ở cùng một chỗ sớm đã bị mới người biết cả. Rốt cuộc là chả tránh được những điều bàn tới bàn lui

"Lão Đại, Ka thảm rồi" tiến tới một góc sáng sủa, không đợi hắn mở miệng, Đầu Củ Tỏi đã lên tiến, nhìn bộ mới và bộ mặt không chút vết tích bị đánh có thể khẳng định đã chuẩn bị rất kỹ

"Thảm cái gì?" Hướng Nhất bị câu nói của hắn làm cho sửng sốt

"Ka không biết sao?" Đầu Củ Tỏi hỏi lại

"Biết còn hỏi làm gì, nói mau, có chuyện gì"

"Lão Đại, ka giờ nổi danh toàn trường rồi đấy" Đầu Củ Tỏi giọng cực kỳ khoa trương "Thông báo to đùng của nhà trường mới rồi anh không thấy sao? Trên đó có nêu chiến tích chói lọi buổi sáng nay, nên không phải là tiểu đệ trung thành của ka, sợ rằng em không tin được"

"Nói, ý ngươi là gì?" Hướng Nhất bắt đầu mất kiên nhẫn

"Là, Là.Lão đại, là như thế này, Ka nghe xong đừng giận. Trên đó nói, hôm nay ka chẳng những đũa giỡn mỹ nữ giáo sư Tống Thu Hằng mà còn đánh cả anh hùng cứu mỹ nhân Mã vinh Mã sư phụ.Nhà trường đã quyết định xử phạt, bắt ka viết bản kiểm điểm công khai thừa nhận khuyết điểm. Đồng thời xin lỗi đương sự và bồi thường 3000 phí khám chữa cho Mã sư phụ. Nếu không, nhà trường sẽ."

"Đuổi học chứ gì?" Hướng Nhật trên mắt không chút biểu tình trước liên tiếp những tin tức kinh người, ngược lại còn thoải mái nói

"Là." Đầu Củ Tỏi thấy lão đại sắc mặt không thay đổi, không khỏi bội phụ thần kinh thép của hắn. Đổi lại nếu là người khác, sớm đã ngây ngốc, đứng ngồi chẳng yên rồi

"Hắn muốn chơi, ta đây phải chơi theo hắn một lần." Hướng Nhật sờ sờ cánh mũi, trong mắt hé ra một tia lãnh băng. Đang lo không có cớ để thu thập hắn, chẳng ngờ hắn lại vác thân đến cửa, tốt lắm!

"Lão Đại, ka là sao thế?" Đầu Củ Tỏi không hiểu hắn đang nói gì, nếu không phải sắc mặt bình thường thì sớm đã tưởng hắn sợ đến mức hồ đồ rồi

"Không có gì. Ngươi viết thư tình đi, ta ra ngoài một chút." Hướng nhất vừa mới đứng dậy, chợt nghe giọng nữ lớn tiếng ngoài cửa: "Hướng Quỳ đến chưa?"

"Có đây" Hướng Nhật nhìn kỹ lại, thấy đó là một nữ nhân trung niên chừng 40 tuổi đứng trong phòng học nhìn quanh. Mặc dù không thấy mặt vài lần, nhưng hắn không quên đó chính là chủ nhiệm lớp mình, hình như họ Trần

"Đi theo tôi" Nói rối bà ta quay lưng đi luôn

Hướng Nhật lặng lẽ theo sau. Hắn biết phiền toái tới cửa rồi

"Hướng Quỳ, cậu nói xem sau sáng nay đánh nhau?" Trong văn phòng, Trần Tiểu Phân nhìn cậu sinh viên không có mấy ấn tượng trước mặt, cách ăn mặc rất mộc mạc, T - Shirt ngắn tay, quần bui bụi, giầy thể thao sọc đỏ. Người hơi gầy một chút, mang một gọng kính đen, toàn bộ khiến người ta có cảm gián đó làm một sinh viên rất nhã nhặn, giọng nói nông ấm thành thị, tay phải hình như bị thương, băng gạc còn dính vết máu đỏ sậm, xem ra đã được một thời gian rồi

Hướng Nhật cũng không biết nữ giáo viên này trong lòng đang đánh giá gì về hắn, mà hắn căn bản cũng khẳng nghỉ đến bời vì chẳng muốn giải thích là đứng yên ở một bên, chính là như thế giáo viên còn cho là thành thật, làm thêm với hắn đang bị thương tay phải có thể tranh thủ thêm ít đồng tình

"Nói xem chuyện xảy ra như thế nào?" Trần Tiểu Phân giọng nói trở nên càng ôn hòa, trên thực tế thấy cậu sinh viên thế này căn bản là không tin hắn lại đi quấy rồi nữ giáo sư đánh nam giáo sư kia. Trông người hắn thế kia kem hắn so với Mã Vinh xem như là hắn là nạn nhân chứ không phải là đánh giáo sư. Tay phải bị thương, có thể thấy rất nặng, cử động còn khó huống chi đánh người

Thấy giọng nói đối phương đột nhiên thay đổi, hướng nhất nghĩ thấy tiếp tục im lặng sẽ không tốt, hơn nữa đối với nữ nhân tuổi này hắn luôn kính trọng bởi hắn nghĩ tới mẫu thân của mình. Cân nhắc một chút, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Cô, sao lại tin vào những lời đó"

Âm thanh thấp xuống, Trần Tiểu Phân xem ra bị ảnh hưởng như kiểu ủy khuất, trong lòng dịu xuống nửa phần: "Yên tâm đi, chỉ cần, câu nói thật, cô nhất định tin hơn nữa, co tìn người như trò vốn không thể làm ra việc đó"

"Cô, sự tình là thế này." Hướng Nhật đem chuyện Mã Vinh cặn bã đừa giỡn nữ giáo sư xinh đẹp như thế nào, sự tình nhất nhất nói ra, đương nhiên là rất 'rõ ràng" đồng thời chẳng quên kẻ cặn bã nào đó đã bóp tay, thêm nữa lại đem việc một quản lý bổng rổ cũng có chứng kiến và không còn gì để nói

Trần Tiểu Phân càng nghe càng giận, bà không tưởng tượng dược lại có dạng giáo sư làm ra chuyện như thế, chẳng những quấy nhiễu đồng sự, mà sau khi phụ vạch trần lại đổi vấy tộ cho người khác. Càng không thể chấp nhận được chính là đừa bỡn với chính tình cảm của học trò, cuối cùng còn bội tình bạc nghĩa. Quả là đốn mạt, ô danh cả chức nghiệp

Bà vỗ mạnh xuống bàn: "Trò yên tâm đi, Hướng Quỳ, trò vừa là trò của ta, ta sẽ không để trò phải chịu ủy khuất. Chuyện này ta sẽ có trách nhiệm với lãnh đạo nhà trường. Kiểm điểm trò không phải viết, ta muốn xem gã Mã Vinh kia có tư cách gì, cháu của hiệu trưởng cũng chẳng to tát gì, cái trường này không phải chỉ mình hiệu trướng định đoạt"

"Giáo sư, cảm ơn người" hướng nhất thành tâm nói. Trong lòng hắn vô cùng cảm động, bây giờ giáo sư như thế không nhiều

Trần Tiểu Phân cười hiền lành nói: "Cậu trò nhỏ này có gì mà phải cảm ơn? Sau này bị ủy khuất đừng giữ trong lòng, vô luận là ở trường học hay ở ngoài cứ tìm ta mà nói, biết không?"

"Vâng, trò." Hướng Nhật vừa chuẩn bị nói cái gì đó thì chỉ nghe bịch cái, cửa phòng bị đẩy mạnh

"Má, có chuyện này con muốn nói, trường học kia." Đột nhiên chú ý tới nam nhân nhất thời kêu lên: "Là anh"

Đọc truyện chữ Full