TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1014: Lý do cũ

Dương Minh vốn đang bấn loạn không biết phải làm sao, thì đột nhiên thấy Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên thì thầm cái gì đó, rồi hai người rời khỏi quán, tuy có chút kỳ quái nhưng mà Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai đang ngồi bên cạnh, hắn không thể đuổi theo được.

Bởi vì này giờ Dương Minh đang suy nghĩ quá độ, cho nên khi Vương Tiếu Yên và Triệu Oánh nói chuyện, hắn cũng không dùng dị năng để quan sát, mà Dương Minh cũng không muốn lúc nào cũng thọc mũi vào chuyện của người ta. Thấy Dương Minh cứ ngóng cổ ra ngoài hoài, làm Lâm Chỉ Vận kỳ quái hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Không có gì, anh chỉ muốn gọi đồ uống thôi" Dương Minh xấu hổ nói.

"Gọi đồ uống? Vậy anh kêu người phục vụ đi!" Chu Giai Giai buồn bực nói, Dương Minh cứ ngóng cổ lên nhìn cái gì, nên tò mò quay đầu lại, nhưng chẳng thấy có gì đặc biệt.

Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận ngồi quay lưng lại cửa, cho nên không thấy Vương Tiếu Yên và Triệu Oánh, nhưng mà cho dù thấy thì sao, cũng chẳng nhận ra. Mà lúc các nàng quay đầu lại, Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên đã đi rồi, cho nên khi nhìn ra ngoài cửa cũng chẳng có gì đặc biệt.

"Phục vụ!" Dương Minh cười gượng hai tiếng, giơ tay quắc người phục vụ lại, gọi vài món đồ uống, Nhưng mà trong lòng đang rất kỳ quái, Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên đang làm cái quái gì thế nhĩ? Rõ ràng là thấy mình nhưng lại xoay người bỏ đi.

Chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, làm cho hai người hiểu lầm? Cũng có thể, là do Triệu Oánh xấu hổ, Vương Tiểu Yên lại không thể công khai quan hệ với mình, cho nên hai người rời đi cũng là bình thường, có lẽ là mình đã nghĩ quá nhiều.

Hai hôm nay Charles đã đi qua đi lại gần quay đây vì muốn gặp lại Dương Minh và Vương Tiếu Yên, bởi vì ngày đó Vương Tiếu Yên đã nói những lời làm cho hắn trở về càng nghĩ càng thấy bất an.

Thân phận của hắn tại Châu Âu cũng không có vài người biết, chứ đừng nói ở Trung Quốc xa xôi này, mà Vương Tiếu Yên chỉ là một người vô tình gặp trên đường, tại sao có thể nói rõ thân phận của hắn, điều này đủ chứng tỏ rằng nó có bao nhiêu kinh khủng ở phía sau.

Vốn, Charles muốn đi đến cục cảnh sát để điều tra Dương Minh và Vương Tiếu Yên, nhưng mà bên phía cảnh sát căn bản là từ chối hắn, bởi vì thứ nhất là có liên quan đến mặt mũi của Bạo Tam Lập, thứ hai và cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất, thân phận của Dương Minh đã thay đổi từ khi hắn quyết định gia nhập cục điều tra sự kiện thần bí, cho nên sẽ không cho phép ai điều tra về Dương Minh được.

Vốn Charles không có quyền điều tra, cho nên hắn cũng chẳng thể làm gì được.

Vì thế, sau khi không thể điều tra được thân phận của Dương Minh và Vương Tiếu Yên, Charles liền mơ hồ rời đi, về đến nhà rồi, ngẫm đi nghĩ lại mãi mới cảm thấy lo lắng.

Thân phận công khai của Charles bây giờ là một tay đua xe, hơn nữa là một tay đua vô cùng thành công, bên trong nước được xưng là thần xe, nhưng mà thân phận gia tộc của hắn thì không ai biết, ngay cả đội chó săn cũng không thể đánh hơi được cái gì cả.

Nhưng mà, vô tình đi giữa đường gặp được hai người biết, Charles không thể chấp nhận được câu nói" Muốn sản nghiệp của anh tại châu Âu" của Vương Tiếu Yên, trừ phi Vương Tiếu Yên bị bệnh tâm thần, chứ không thì không thể nói được một câu không đầu không đuôi như thế này.

Vì thế, sau khi hỏi cảnh sát không được, Charles liền trở lại nơi gặp gỡ Dương Minh và Vương Tiếu Yên, hy vọng có thể gặp lại hai người lần nữa, và cũng tốt để hỏi cho rõ.

Nói chung là, ông trời không phụ lòng người đâu, tuy hắn không tìm thấy Dương Minh và Vương Tiếu Yên, nhưng mà hắn lại nhìn thấy chiếc xe của Dương Minh trong bãi giữ xe của một quán lẩu!

Chiếc BMW x5 màu xanh lam này lần trước đã đụng banh chiếc xe thể thao của hắn, Charles chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay. Nếu xe ở đây, thì chủ nhân của nó nhất định phải ở gần đây.

Vì thế, Charles không suy nghĩ nhiều, bước nhanh vào trong quán lẩu.

"Tiên sinh, xin hỏi đi mấy người?" Người phục vụ lễ phép hỏi.

"Tôi tìm người" Charles khoát tay nói, bước vào bên trong đưa mắt tìm kiếm.

Khi hắn nhìn thấy Dương Minh, lông mày liền giãn ra! Rốt cục đã tìm thấy, cũng không cần phải ngồi chờ đợi trong vô vọng nữa, rốt cục đã gặp lại Dương Minh rồi.

Charles bước nhanh lại hướng bàn của Dương Minh, mà Dương Minh thì cũng nhận ra là có người đi đến, vốn tưởng là phục vụ cho nên cũng không chú ý, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhất thời sửng sốt.

Dương Minh cũng có ấn tượng khá là sâu sắc với Charles, vốn dĩ trong ấn tượng của hắn đây chỉ là một người qua đường, nhưng mà Vương Tiếu Yên tông banh xe của người ta rồi, cho nên Dương Minh nhớ rất rõ.

Là địch hay là bạn tạm thời không nói, tối thiểu người này là đồng hành của mình.

"Xin chào, tiên sinh, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!" Dương Minh còn chưa nói thì Charles đã vươn tay ra, cười nói với Dương Minh.

Có câu không đánh người đang cười, tuy Dương Minh không quen thuộc người này, nhưng mà cảm thấy đồng tình vì chiếc xe yêu vấu của hắn bị Vương Tiếu Yên đụng cho nát bét, Dương Minh cũng giơ tay ra bắt tay với hắn: "Đúng vậy, thật là trùng hợp!"

Dương Minh đương nhiên là nói cho có lệ rồi, xung quanh Dương Minh không thiếu bàn trống, mà tên này tự mò đến đây, nói là trùng hợp, quả thật đúng là gạt người.

Charles cười ha hả, đương nhiên là nghe ra ý của Dương Minh, nhưng mà hắn cũng không ngại, chỉ vào vị trí bên cạnh của Dương Minh nói: "Chổ này có người không? Tôi ngồi được chứ?"

"Theo lý mà nói, tôi không thích bị người lạ quấy rầy khi đang ăn" Trong lòng của Dương Minh cũng thật kinh ngạc, bởi vì da mặt của Charles thật sự rất dày, hắn hỏi rất là lịch sự là chổ này có ai ngồi không, có thể ngồi được chứ, nhưng chưa đợi người ta trả lời đã tự ngồi xuống, bây giờ cho dù không đồng ý thì thế nào?

"Chúng ta là lần thứ hai gặp mặt, sao có thể là người lạ được chứ?" Charles cười nói: "Lần thứ hai tự giới thiệu, tôi là Charles."

"Tôi biết." Dương Minh nhàn nhạt nói: "Thần xe Charles chứ gì, tôi nghe rồi"

Charles choáng váng, nhìn thoáng qua hai cô gái bên cạnh, thấy vẻ mặt của các nàng rất là bình thản, tựa hồ như là chưa từng nghe đến cái tên này, không khỏi thầm than, người bên cạnh thiếu niên này là ai vậy, từ trên chổ nào rơi xuống thế, mình là đối tượng đi đến đâu con gái hò hét đến đó, là anh hùng để con trai sùng bái, mà tại sao ở đây lại không thích hợp nhĩ?

"Chỉ tùy tiện chơi mà thôi" Charles cười gượng: "Xin hỏi. cô gái đụng xe tôi ngày đó."

"Nàng ta không ở đây, có gì cứ nói với tôi" Dương Minh cũng không nhịn được, nói thẳng, mình vất vả lắm mới có thời gian đi ăn cùng với Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, tự nhiên bị tên này phá đám.

"À." Charles không biết chắc hai cô gái này là người như thế nào của Dương Minh, có biết được nhiều chuyện hay không, cho nên cũng không dám hỏi hắn, chứ, thân phận của mình vốn là bí mật, mà lại đi hỏi loạn như vậy, thì sẽ bị nhiều người biết.

"Có chuyện gì? Không có chuyện gì sao? ' Dương Minh nhíu mày, nhìn Charles, người này tại sao lại giống như đàn bà thế nhĩ, sao có thể là người thừa kế gia tộc sát thủ được ta?

"
Vậy anh chừng nào ăn xong, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông." Charles do dự nói.

Dương Minh không nhận được, nói: "
Anh có việc gì cứ nói, không có gì thì đi đi, tôi đang bận, anh rốt cục có nói hay không? Không nói thì đi đi"

"
Tôi muốn nói. chuyện sản nghiệp châu Âu." Charles nhỏ giọng nói.

Dương Minh kinh ngạc nhìn Charles, sau đó nói: "
Điện thoại cho tôi, tôi có thời gian sẽ liên hệ"

"
Tốt!" Charles thấy Dương Minh cũng để ý đến chuyện này, vội vàng đưa danh thiếp ra, nhưng mà, trong lòng hắn càng thêm tin chắc rằng Dương Minh biết thân phận của mình, bởi vì nói đến sản nghiệp châu Âu, Dương Minh lập tức đồng ý nói chuyện với mình.

"
Anh có thể đi" Dương Minh nhận lấy danh thiếp của Charles, rồi bắt đầu đuổi người, tuy Charles là người thứ kế của tập đoàn sát thủ ở châu Âu thì sao, có liên quan gì đến Dương Minh? Dương Minh là người thừa kế của vua sát thủ, còn cần phải khách khí với hắn sao?

Charles biết ở đây cũng chẳng làm được gì, vì vậy đứng dậy, đang muốn rời đi, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên người của Chu Giai Giai, nhất thời cảm thấy quen mắt, không nhịn được hỏi: "
Tiểu thư, tôi thấy cô rất quen mắt, hình như đã gặp cô ở đâu rồi, cô có thể nói tên cho tôi biết không?"

Dương Minh nghe Charles nói xong, nhất thời cảm thấy nóng lạnh, trừng mắt nói ;"
Tôi nói này, anh không phải là không còn chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì nhanh cút đi, đừng quấy rầy vợ của tôi, cái lý do theo đuổi gái của anh cũ lắm rồi!"

"
Tôi." Charles xấu hổ nói: "Tôi không phải mượn cớ. tôi thật sự là thấy quen mắt thôi. xin hỏi một chút, cô có phải họ Chu không?"

Chu Giai Giai và Dương Minh đều sửng sốt! Vừa rồi Chu Giai Giai không nói, Dương Minh và Lâm Chỉ Vận cũng không kêu tên nàng, làm sao mà người này biết nàng?

"
Sao anh biết?" Chu Giai Giai khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Charles, nhíu mày nói: "Anh biết tôi?"

"
Quả nhiên là cô!" Charles gật đầu, vui mừng nói: "Chu Giai Giai, trước đây tôi có xem ảnh chụp của cô, không ngờ cô ở ngoài đời còn xinh đẹp hơn trong hình nữa!"

"
Thật không?" Chu Giai Giai cũng chẳng hề có cảm giác với lời khen của Charles, chỉ buồn bực lại tại sao hắn có hình của mình thôi: "Ảnh của tôi? Anh coi ở đâu?"

"
Haha, của một người bạn" Charles cười nói: "Hôm nào hẹn cô đi ăn!"

"
Tao nói mày có nghe rõ không vậy?" Dương Minh trừng mắt, trong mắt để lộ ra sát khí, nhìn Charles: "Mày có cút đi chưa?"

"
Đi." Charles thấy sát khí trong mắt của Dương Minh ập đến, trong lòng hoảng sợ, nhưng mà cũng kinh ngạc rất nhiều, nếu Dương Minh biết rõ thân phận của mình, tại sao còn dám nói với mình như vậy? Vậy hắn rốt cục là có biết thân phận của mình hay không? Hay là ngày đó cô gái kia nói lung tung?

Đọc truyện chữ Full