TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 110: Đổ máu

"Ầm " một tiếng, thân thể thằng đó như trái bóng được các cầu thủ sút, nhẹ nhàng bay ra phía sau, người còn đang ở trên không trung thì miệng đã ọc máu, té xuống còn kéo theo 2 3 thằng đứng sau.Hướng Nhật chỉ hơi dụng sức một chút thôi, nhưng cái một chút này cũng đủ để đối phương nằm viện vài ba tháng.

"Địa Hồ ca." Cả đám lên tiếng

Thằng kia bất chấp thương thế, miệng ngậm một ngụm máu nói ko ra lời, đưa tay chỉ về hướng lưu manh.

Đám Hầu Tử sớm đã chuẩn bị, vừa thấy đối phương lao đến, tay cầm ống tuýt, mã tấu đợi sẵn liền bị Hướng Nhật căn trở: "Ko cần động, để mình tao là được " Nói xong lao vào đám đông

Mặc dù ko có vũ khí, nhưng tay chân cũng đã quá đủ. Vốn dĩ đối với loại chuyện một đấu một trăm như vậy, Hướng Nhật cũng ko có mấy hứng thú, chẳng qua đối phương lại là những tên ngày xưa phản lại mình, ko tự tay giáo huấn còn là con người sao? Cho nên hắn mặc kệ cái tay phải tàn phế mà lao vào đấm đá như điên.

Lúc này trong quán bar có vài người đang đợi coi phim chùa, nhưng ko ngờ đối phương vừa nói xong đã động thủ, ko kịp nhìn thấy gì thì có thằng đã bị đòn oan, mấy đứa né kịp thì lại bị thân người văng trúng, tức giận mắng lớn.Chỉ tội là vừa mắng xong lại bị ăn chém.lại tiếp tục chửi nữa.trong quán bây giờ tình hình cực kỳ hỗn loạn, tiếng chửi cha mắng mẹ vang khắp nơi. (loạn chiến -. -!)

Mấy đứa lôi chôi khi nãy thấy cảnh chiến trường đẫm máu như vậy đã hoảng sợ đến nỗi "hồn lìa khỏi xác, bay thẳng lên trời". Nếu ko có thằng mập che chở chắc tụi này cũng "bỏ của chạy lấy người" cho lành.

Tằng Niếp thần sắc phức tạp, mắt nhìn lưu manh tả hữu xung đột, trong lòng nổi dậy một cảm giác khác thường. Cho đến bây giờ, nàng vẫn ko nghĩ cái tên hoa tâm lưu manh kia lại.nguy hiểm đến như vậy. Cái này.vẫn còn là người sao? Suy nghĩ một chút, do dự một hồi, rồi lại đắn đo suy nghĩ, cuối cùng móc điện thoại ra bấm một loạt số...(mịa con này nghĩ cũng lâu)

Thằng mập tuy nhìn thấy nàng gọi điện thoại, nhưng lại ko để ý nàng gọi cho ai. Hơn nữa, nó nghĩ trong đầu, đây là em gái của đại ca, có lý nào lại đi làm hại anh ruột của mình.

Nhẹ giọng trả lời xong, nàng cất điện thoại vào túi. Đột nhiên có cảm giác ai đó đang nắm lấy áo mình mà kéo, quay đầu lại nhìn thì ra là cái thằng tóc xanh khi nãy ngồi chung bàn.

"Chuyện gì?" Tằng Niếp nhíu mày hỏi, đối với hạng người suốt ngày vào trong trường đánh nhau, đương nhiên nàng ko có hảo cảm gì. Vì ko muốn gây thêm chuyện nữa nên nàng mới để ý đến hắn.

"Này.Tằng Niếp, ngươi.có thể nói với anh ngươi.nhận ta làm.đệ tử ko?" Tóc xanh nói chuyện có chút ngượng ngùng, nhưng ko giấu được sự cuồng nhiệt trong mắt.

"Tự mình đi tìm hắn " Tằng Niếp mặt trầm xuống, quay đầu lại. Thật ra thì.nàng ghét cái loại người học hành chẳng ra gì, suốt ngày chỉ biết đánh với đấm, bây giờ gặp một người như vậy, lại còn muốn nhờ mình giúp đỡ.Nằm mơ

Tóc xanh rụt tay về, trong lòng thất vọng vô cùng. Từ đó đến giờ, hắn luôn có mong ước rằng sẽ kiếm một vị đại ca phi thường như thế, vô cùng uy phong, oanh oanh liệt liệt...(ước mơ nhỏ nhoi) mặc dù hắn cũng được xem là " Trùm " trong trường, nhưng khi thấy được đại nhân vật như vậy, hắn nghĩ cầu xin người này làm đệ tử xem ra còn khó hơn lên trời.

Hướng Nhật ko muốn về sau phát sinh thêm chuyện gì nên giờ đây ra tay cũng ko lưu tình. Quyền chém ra, chân đá mạnh, thằng nào xui xui ăn trúng ko chết cũng tàn phế.

Sau một hồi lăn lộn, trên sàn nhà thân người nằm xếp lớp như cá hộp, ngất xĩu có, mà giả bộ ngất xĩu vì thấy khí thế của đối phương cũng có, ko thằng điên nào dám đứng dậy

Đám Hầu Tử sớm đã biết trước được sự lợi hại của đại ca mình nên ko lấy gì ngạc nhiên. Thậm chí trên mặt còn hiện rõ hai chữ " Đương Nhiên ". Còn đám nhóc kia thì ko được như vậy, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi cùng với sùng bái người kia.

Phải biết rằng.cái thể loại một người đánh mấy chục người như vậy, chỉ có trên TV mà thôi. Nhưng bây giờ, người đó đang đứng sờ sờ trước mắt, hỏi sao ko sùng bái. Chuyện này ngày trước cả đám chỉ có tưởng tượng mới được gặp thôi.

Tóc xanh vẻ mặt càng lúc càng đau khổ, nếu ko vì lời nói của Tằng Niếp và chuyện khi nãy, có lẽ bây giờ hắn đã quỳ xuống, van xin lạy lục người này nhận hắn là đệ tử. Còn thằng kia, cái ku bấm lỗ tai khi nãy đã chửi nàng, càng lúc càng thu nhỏ người lại, thấy được ánh mắt nghiêm nghị của nàng, rồi lại nhìn cánh tay ko ngừng chảy máu của vị đại ca kia, cả người run lên từng cơn như trúng gió, chym teo lại ko được một nữa. Cả đám nhìn đi nhìn lại chỉ có con nhỏ con gái khi nãy là bộ dạng bình thường nhất, vẫn còn đang chỉnh sửa lại quần áo (đúng là con gái, đến chết vẫn còn ham đẹp)

"Đại ca, anh ko sao chứ?" Hầu Tử vội vàng đến bên cạnh lưu manh vì hắn thấy miếng băng gạc đã thấm đỏ một màu.

"Ko sao, chỉ sơ ý một chút " Hướng Nhật ngoài miệng nói đơn giản, nhưng thật ra đang kiếm xem thằng con chó nào khi nãy đánh lén mình, làm phải đưa tay phải lên đỡ, chỉ sợ bây giờ xương cốt bên trong lại nằm lộn xộn nữa rồi.

"Đại ca, vào viện coi sao" Hắn thấy máu chảy ko ngừng, trong lòng lo lắng.

"Ko cần.kiếm cho ta thứ gì đó băng bó được, xử lý cái đám này trước đã " Hướng Nhật hung hăng đá cái thằng đang nằm gần mình nhất, cả thân người nó bay vọt ra xa. Bọn này, ngày trước đã phản bội lão tử, hôm nay còn đánh lén làm bị thương cánh tay tàn phế của mình. Đáng chết!

"Dạ được, để em tìm cho anh miếng vải " Hầu Tử nói xong, vội vàng xoay người mà đi.

Lúc này, một đám người chạy ào vào trong quán, sau đó một người trẻ tuổi lên tiếng: "Hướng lão đại, anh có khỏe ko?"

"Vẫn tốt, chẳng qua chỉ là đám nhóc con mà thôi " Tuy người này mặc thường phục, nhưng Hướng Nhật liếc mắt cũng có thể nhận ra, tên này ngày trước ngồi đánh bài với mình trong phòng giam, hình như tên là Tiểu Ngũ hay gì gì đó.

"Ai da, lão đại " Tiểu Ngũ đột nhiên lên tiếng: "Tay của anh chảy máu kìa"

"Mất có chút máu, ko có chuyện gì đâu " Hướng Nhật có chút kinh ngạc nhìn hắn, chảy có chút máu có cần làm thấy ghê vậy ko? Mà phản ứng của đối phương quá nhanh làm lưu manh hoài nghi, có phải người này ở đội tuần tra ko vậy? Mà mặc dù là tuần tra, cũng ko cần phải đi một lần mấy chục người.Trước giờ chưa nghe nói qua.

Tuy người trước mặt nói ko có việc gì nhưng đối với Tiểu Ngũ đây lại là một vấn đề. Nhìn thấy máu chảy ko ngừng trên cánh tay, chắc chắn đã bị thương rất nghiêm trọng, việc này nếu để Thiết cục trưởng biết thì.tội danh " hộ giá chậm trễ " ko phải nhẹ, trốn ko thoát được.Nói ko chừng, nếu Thiết cục trưởng mà phát hỏa, bản thân mình vừa đi tra án được vài ngày lại phải trở việc công việc bưng trà rót nước tiếp, mà lần này khẳng định là làm đến già rồi. Đúng thật là khóc ko ra nước mắt a!

Tưởng tượng đến gương mặt " Độc ác" của Thiết cục trưởng, Tiểu Ngũ gấp đến nỗi muốn khóc " Hướng lão đại, anh mất nhiều máu quá, để em gọi xe cứu thương cho anh"

"Ko cần vội, trước tiên là xử cái đám hỗn đản này đã" Hướng Nhật vẫn giữ ý định trả thù trong đầu.

"Sao lại ko vội, anh cứ đến bệnh viện xem sao, còn cái lũ này để cho em, em nhất định sẽ ko dễ dàng buông tha cho bọn chúng " Tiểu Ngũ nói xong cắn răng, nghiến răng, giống như cái bọn này là cừu nhân của hắn. Mà thật sự thì, cái đám này tính cho cùng cũng là cừu nhân của hắn cả. Chỗ khác thì ko đến, lại đến đây gây sự, làm hắn gặp phiền phức, ko thể nhẹ tay với bọn này được. Trên đời này cũng có loại cảnh sát như vậy sao?

"Cũng được, những tên này giao lại cho người.ta đến bệnh viện xem thử " Mơ hồ đoán được ý đồ của đối phương nên Hướng Nhật cũng ko muốn làm khó dễ, mà Hầu Tử cũng đã chạy đến đưa miếng vải. Băng bó sơ sơ, gọi xe chuẩn bị đi.

Bất thình lình cửa quán lại mở ra, lần này lại là một đám người mặc cảnh phục đi vào, trong đó có một vị nữ cảnh sát đang trừng trừng nhìn lưu manh.

Đọc truyện chữ Full