TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục

"Sao lại là ngươi?" Nhìn thấy Sở đại tiểu thư cùng đồ đệ Thạch Thanh cùng nhau hầu hạ một người đàn bà trẻ tuổi, trong lòng Hướng Nhật trầm xuống, ko phải vì chuyện nàng ta để cho hai người kia chăm sóc mà là lần trước lúc về nàng có nhắc rằng một đại nhân vật sẽ đến đây. Hiện tại nàng đang ở đây, chắc chắn đại nhân vật kia cũng đang ở Bắc Hải, đối với những hạng người chỉ biết có tiền bạc và danh lợi mà quên cả người thân, lưu manh cảm thấy vô cùng chán ghét, thậm chí là oán hận cực độ!

"Ko thể sao?" Dịch Tiểu Quân nhẹ giọng nói, giống như ko để ý đến vẻ mặt của người đang đứng đằng kia, phất tay ý bảo Sở đại tiểu thư dùng lực một chút.

Hướng Nhật thấy thế, tức giận nghiến răng.bản thân hắn còn chưa được hai cô nàng kia chăm sóc như thế.tự nhiên bà dì ở đâu trên trời rơi xuống lại được đãi ngộ như vậy, vô cùng khó chịu, tức giận mà nói: "Nói đi, có phải lão già kia đã đến?"

Người đàn bà kia mắt nhắm mắt mở, mơ màng lấy tay ấn mạnh tay Thạch Thanh xuống đùi, ý muốn bảo hãy bóp chỗ này, sau đó mới từ từ mà nói: "Ngươi ko biết lễ nghĩa àh? Nói gì đi nữa ta cũng là."

"Đủ rồi " Hướng Nhật cắt đứt lời nàng, nhìn đối phương có hành động khiêu khích với đồ đệ ngoan của mình hỏi sao ko tức giận, nếu là lúc còn sống, hắn một dao chém chết rồi, bất kể là đàn bà đi nữa. Nhưng rồi cũng cố nén tức giận lại " Nói nhiều quá có thừa ko vậy? Bây giờ lão già kia đã đến, đúng ko?"

Thái độ vô lễ của lưu đã làm cho người kia trở nên giận dữ " Tiểu tử, dám ăn nói với ta như vậy àh, ta dù sao cũng là dì của ngươi " Thái độ ko biết kính trọng trưởng bối làm nàng vô cùng bất mãn, chẳng qua nếu bây giờ lớn tiếng, người khác sẽ khinh thường, trong lòng khó chịu nên cũng ko khách khí nói: "Cái.lão già kia ko đến, có chút chuyện, nhờ ta chuyển lời đến ngươi"

"Chuyển lời? Ko phải là cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ ta trong nhiều năm qua chứ?" Hướng Nhật trào phúng nói

"Sao ngươi biết?" Lời lưu manh nói làm nàng cảm thấy khiếp sợ, mọi chuyện đã nằm ngoài dự tính " Ngươi đoán được?"

"Cần phải đoán sao? Thằng ngu cũng nhìn thấy được, lão già kia định dùng tình cảm để làm lay động ta. Đáng tiếc hắn đã uổng phí, ta ko phải hạng người dễ bị những lời đường ngọt làm cho ngu ngốc"

"Được rồi, ta thừa nhận. Ngươi quả ko phải là kẻ tầm thường. Ta cũng ko cần nói nhiều, nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, tỷ như mẹ của ngươi, có cùng suy nghĩ với ngươi hay ko?" Dịch Tiểu Quân trầm giọng nói.

"Xem ra lão già kia tính ăn thịt ta " Hướng Nhật đưa tay sờ sờ cái mũi theo thói quen, quả thật hắn ko thể ko bội phục cái lão già đó, dùng đến cả chiêu này. Cẩn thận ngó bà dì trẻ tuổi này một hồi, lưu manh đột nhiên lên tiếng " Lần này ngươi đảm nhận công việc thuyết khách?"

"Ko sai"

"Lão già kia đã cho ngươi một ít lợi lộc?"

"Làm sao ta có thể từ chối " Dịch Tiểu Quân hai mắt sáng rỡ như nhìn thấy tiền.

"Oh, nếu thử xem là gì " Hướng Nhật trở nên thích thú.

"Chỉ cần ta chuyển lời với ngươi, lão già kia.sẽ cho ta tự do yêu đương, ko ép gả ta cho mấy thằng chó má khác. Ngươi nói ta đáp ứng ko?"

"Lão già này đem cả con mình đi bỏ chợ " Hướng Nhật thở dài, đưa ra cái quyết định này, xem như hắn còn coi trọng mình.

"Ko cách nào khác, hiện tại ngươi so với ta còn quan trọng hơn. Bất quả ta cũng phải cảm ơn ngươi, nếu ko có ngươi tồn tại, có lẽ về sau ta phải sống chung với một tên gia hỏa mà mình thậm chí còn ko thích"

"Vậy ngươi cảm ơn ta như thế nào " Hướng Nhật thuận miệng hỏi

"Cảm ơn ngươi? Dĩ nhiên, ta ko phải hạng người chỉ biết nói suông " Dịch Tiểu Quân nở một nụ cười rạng rỡ.

Hướng Nhật biết nàng đem sự kiện " con rể Thiết gia " ra mà uy hiếp mình,

A.Tình thế so với nhân cường! Đối phương nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng hắn sợ nàng lỡ mồm phun ra, chỉ có nước chết, nên tìm cách đuổi về " Khuya rồi, sao ngươi chưa về?"

"Về thì về, ta cũng ko quấy rầy các ngươi nữa " Chiếm chút lợi thế rồi nên Dịch Tiểu Quân cũng ko dây dưa nữa, chẳng qua lúc chuẩn bị rời đi, nàng lên tiếng nhắc nhở: "Đúng rồi, tiểu tử ngươi lần trước đáp ứng ta một chuyện, đừng có quên! Tốt nhất là nhanh nhanh lên một chút, ta ko bảo đảm tên tiểu tử kia sẽ ko tìm đến đây, nếu hắn mà đến, hậu quả như thế nào ta ko chịu trách nhiệm"

"Biết rồi, bà già, đi lẹ lẹ giùm đi. Đứng léo nhéo bên lỗ tai ta hoài ko biết mệt àh?" Hướng Nhật cũng ko quan tâm đến những lời nói kia.

"Ngươi nhớ cho kỹ! Ngày mai mọi người gặp mặt, ta sẽ gọi điện cho ng." "rầm" một tiếng, Hướng Nhật hung hăn đóng cửa lại.

Quay đầu ại phát hiện ra có 4 con mắt đang nhìn mình gắt gao.

"Các người sao vậy?" Hướng Nhật có dự cảm bất an.

Sở Sở mở miệng trước, giọng đầy u oán: "Hướng Quỳ, ta phát hiện ra ngươi có nhiều chuyện dối gạt chúng ta"

"Ko.có a " Hướng Nhật bắt đầu lo lắng. (đi đêm có ngày gặp ma)

"Thật ko? Vậy vừa rồi dì nhờ ngươi làm chuyện gì?" Sở Sơ nghi vấn tiếp tục hỏi.

"Chỉ là chuyện vớ vẫn mà thôi" Mồ hôi lạnh chảy dọc sóng lưng rồi, hắn đành phải lái sang chuyện khác " Nàng.vừa rồi.gọi người kia bằng dì.rất tự nhiên?"

"Có.có chứ?" Sở Sở lập tức a' một tiếng, mặt liền đỏ lên. Mặc dù hiện tại quan hệ giữa hai người đã xác định rõ ràng từ lâu, nhưng da mặt nàng thì ko vì thế mà dày lên được. Hơn nữa lại thấy nụ cười điển trai pha chút dâm tiện của hắn làm tim nàng bắt đầu điệu tango quen thuộc.chịu hết nỗi.hướng về cửa phòng tắm đi một mạch." Trễ rồi, ta phải đi tắm"

"Lão sư, người thật là xấu a!" Nhìn thấy Sở đại tiểu thư vào phòng tắm, tiểu hồ ly Thạch Thanh liền cười nói.

"Tiểu Thanh, sư phụ của nàng vốn dĩ là người xấu mà " Nói rồi tiến lại gần, ngồi bên cạnh Thạch Thanh

"Lão sư, người muốn làm gì " Thạch Thanh đưa hai tay ôm trước ngực, đối với cầm thú lão sư, nàng ko khỏi đề phòng hắn

"Ko cần khẩn trương như vậy! Nhìn ta giống tên háo sắc àh " Hướng Nhật lắc đầu cười khổ, đồ đệ đã biến đổi rất nhiều.ko nghĩ buổi tối hôm đó.làm cho nàng kích động.từ một người ôn nhu.trở thành.

"Trước giờ là vậy rồi!" Hai tay ôm trước ngực ko những ko buông ra mà ngược lại còn khẩn trương hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ cùng bộ dạng ủy khuất của đồ đệ, thiếu chút nữa Hướng Nhật chịu ko được ôm nàng vào lòng, nhưng lại sợ làm như vậy sẽ kích động nàng nên phải đè nén con lợn lòng lại.tuy nhiên trên mặt vẫn còn đang cười dâm, mắt nhìn vào ngực nào " Tiểu Thanh, nếu ngươi còn làm như vậy, cẩn thận coi chừng ta phát dục."

Thạch Thanh sắc mặt trở nên trắng bệch, nắm chặt tay lại.

Đọc truyện chữ Full