Bốn người ra khỏi phòng học, Tôn Chí Vĩ lại lạnh lùng nhìn theo mà bĩu môi. Tôn Chí Vĩ rất khó chịu với Dương Minh nhưng chẳng có biện pháp gì. Hai người bây giờ là nước sông không phạm nước giếng. Chẳng qua cho dù như vậy Tôn Chí Vĩ vẫn không cam tâm. Mình là lớp trưởng, Dương Minh này dựa vào gì mà muốn làm gì thì làm. Chẳng lẽ hắn không phải người trong lớp.
Hơn nữa đợt tết hắn còn nghe bác nói sẽ gả Tôn Khiết cho Dương Minh. Điều này làm Tôn Chí Vĩ gần như muốn điên lên.
Kẻ thù thành anh rể, đây là điều Tôn Chí Vĩ không thể chịu nổi, hắn muốn điên lên rồi. Hắn vốn đã không làm gì được Dương Minh, nếu Dương Minh lại thành anh rể của hắn, như vậy Dương Minh là kẻ lãnh đạo hắn.
Cho nên Tôn Chí Vĩ cảm thấy mình nhất định phải làm gì đó để chuyện này không thành sự thật. Cũng may hắn là lớp trưởng nên hiểu rõ hành tung của Dương Minh. Dương Minh là kẻ háo sắc, chỉ cần hắn nói chuyện này với Tôn Khiết, như vậy Tôn Khiết nhất định sẽ không quan hệ với Dương Minh nữa. Như vậy hắn đạt được mục đích trả thù.
Nghĩ đến đây, Tôn Chí Vĩ liền theo dõi Dương Minh, hắn muốn xem Dương Minh có quan hệ gì với Chu Giai Giai.
Mặc dù Tôn Chí Vĩ thấy quan hệ giữa Dương Minh và Chu Giai Giai rất tốt nhưng không có hành vi quá đáng, nên hắn không thể xác định.
Hơn nữa Tôn Chí Vĩ từng nghe Vương Chí Đào nói Dương Minh có một bạn gái tên là Trần Mộng Nghiên. Lần trước trong đêm diễn của Thư Nhã thì Tôn Chí Vĩ không có chứng cứ rõ ràng nên không dám nói loạn với Tôn Khiết. Chẳng may Tôn Khiết không tin mắng cho hắn một trận thì nguy. Cho nên Tôn Chí Vĩ muốn có chứng cứ về sự háo sắc của Dương Minh, như vậy mới có thể nói với Tôn Khiết.
Thằng ranh háo sắc này mà dám có ý với chị hắn, Tôn Chí Vĩ cười hắc hắc thầm nghĩ mày nếu muốn tài sản nhà tao thì đừng mơ.
Dương Minh không đi được bao xa đã phát hiện được có người theo dõi. Dương Minh không buồn quay đầu lại đã biết được Tôn Chí Vĩ đi theo mình.
"Tôn Chí Vĩ đi theo chúng ta" Dương Minh nói với Điền Đông Hoa.
"Tôn Chí Vĩ đi theo làm gì?" Điền Đông Hoa nhíu mày nhìn lại thì thấy Tôn Chí Vĩ đang lén lút đi theo: "Thằng này không phải có ý đồ xấu gì đó chứ? "
Điền Đông Hoa biết Dương Minh và Tôn Chí Vĩ có mâu thuẫn cho nên mới nói như vậy. Chẳng qua dù sao Điền gia phục vụ Tôn gia, hắn là người của Điền gia thì không thể có xung đột với Tôn gia.
"Kệ hắn, muốn đi theo thì đi theo" Dương Minh không sợ gì Tôn Chí Vĩ. Dương Minh chỉ coi Tôn Chí Vĩ là thằng trẻ con to xác. Mặc dù hắn tìm mọi cách trả thù nhưng thủ đoạn quá kém, thậm chí có chút buồn cười. Cho nên Dương Minh nể mặt Tôn Khiết không làm gì khó hắn.
Tôn Khiết không lái xe, xe AudiR8 chỉ có hai người ngồi, ba người ngồi nếu chịu chặt chút thì cũng được, nhưng như vậy không an toàn mà dễ bị bắt. Vì thế Tôn Khiết và Tiếu Tình bàn nhau rồi quyết định đến một nhà hàng gần trường để ăn.
Tính cách Triệu Oánh rất dễ gần nên không có ý kiến gì. Tôn Khiết và Tiếu Tình ăn uống khá giống nhau nên không có ý kiến gì.
Tôn Khiết? Tiếu Tình? Dương Minh ngẩn ra một chút nhìn thấy hai người đi vào cửa một nhà hàng, chẳng qua hắn còn thấy một người quen thuộc nữa, hình như là Triệu Oánh?
Dương Minh dụi mắt rồi định dùng dị năng xem. Chẳng qua hắn thấy không thể mà. Triệu Oánh sao có thể đi cùng với Tiếu Tình và Tôn Khiết? Nhất định là mình nhìn lầm. Hơn nữa lúc này Điền Đông Hoa chỉ vào một quán thịt nướng mà nói: "Chúng ta vào đây ăn chứ?"
Dương Minh quay đầu lại nói với Chu Giai Giai: "Em thấy sao?"
"Em thấy cũng sạch đó, ăn ở đây đi" Chu Giai Giai gật đầu nói.
Bốn người vừa vào quán thịt nướng thì Tôn Chí Vĩ cũng đi theo. Dương Minh không nhịn được mà ngừng lại. Tôn Chí Vĩ không kịp tránh nên chút nữa đâm vào Dương Minh.
"Cậu theo chúng tôi làm gì?" Dương Minh lạnh lùng nói.
"Tôi? Ha ha, tôi theo làm gì?"
"Vậy cậu đến đây làm gì?" Tôn Chí Vĩ đóng kịch quá kém, Dương Minh sao có thể không nhận ra.
"Tôi đến đây đương nhiên là để ăn cơm. Sao? Nơi này là nhà cậu mở nên không cho ai khác đến?" Tôn Chí Vĩ nói.
"Được, vậy ăn đi, không làm phiền" Dương Minh phất tay. Người này theo dõi bị người ta phát hiện mà vẫn oai phong như vậy, thua rồi.
Dương Minh xoay người nói với nhân viên phục vụ: "Cho tôi một phòng" Hắn thầm nghĩ vào phòng thì xem mày có đi theo được nữa không?
Nhân viên phục vụ gật đầu, Tôn Chí Vĩ không hề yếu thế mà nói: "Cũng cho tôi một phòng"
"Quý khách, anh có mấy người"
"Một người, sao?" Tôn Chí Vĩ nói.
"Anh có một người mà cũng cần phòng ư?" nhân viên bán hàng có chút khó xử, bây giờ đúng giờ ăn trưa nên nhóm người Dương Minh bố trí một phòng còn được, nhưng Tôn Chí Vĩ chỉ có một mình mà lấy phòng riêng thì quá lãng phí.
"Một người thì sao? Tôi không phải không trả được tiền. Như vậy đi, lát nữa cho tôi mười đĩa thịt nướng, vậy là được chứ gì?" Tôn Chí Vĩ không muốn mất mặt với Dương Minh nên phất tay nói.
"Được" nhân viên phục vụ thấy thế liền không còn gì để nói.
Tôn Chí Vĩ rất buồn bực, hắn ngồi đó mà ăn nhưng chẳng có mùi vị gì.
Tôn Chí Vĩ dựa vào tường muốn nghe phòng bên nói chuyện gì, nhưng bên ngoài hành lang rất ồn ào, Tôn Chí Vĩ nghe một lúc mà không được gì nên đành thôi. Hắn ngồi đó mà phát tiết cơn tức giận với đĩa thịt.
Dương Minh, Điền Đông Hoa cùng với Chu Giai Giai, Vương Tuyết ngồi ở phòng bên.
"Giai Giai, chén này mình mời bạn, mình xin lỗi" Vương Tuyết rót đầy chén của mình rồi giơ lên." Hai chúng ta là bạn thân nhất nhưng mình lại muốn bạn quan hệ tốt với Vương Chí Đào. Xin lỗi"
"Không có gì mà" Chu Giai Giai lắc đầu nói: "Bạn không biết Vương Chí Đào bị điên mà"
Vương Tuyết sa sầm mặt rồi nói: "Đây cũng là chuyện mình định nói" Vương Tuyết quay đầu lại nói với Dương Minh: "Dương Minh, xin lỗi, lúc ấy em như bị mất lý trí. Biết rõ Vương Chí Đào muốn hại anh mà còn hẹn anh ra ngoài. Em chẳng những hại bạn tốt nhất của em, còn chút nữa hại bạn thân nhất của Đông Hoa. em"
"Bỏ đi, chuyện này không ai có trách nhiệm cả" Dương Minh xua tay nói: "Mọi thứ đã là quá khứ. Em chỉ cần tốt với lão Điền là được, đừng nghĩ nhiều như vậy"
Vương Tuyết gật đầu rồi uống cạn chén: "mình uống rồi, Giai Giai, bạn vừa ra viện nên không thể uống. Dương Minh, tối anh còn lái xe nên cũng đừng uống"
Điền Đông Hoa thấy Dương Minh và Chu Giai Giai không định truy cứu Vương Tuyết nên cũng thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi Vương Tuyết, nếu Giai Giai và Dương Minh không trách em thì thôi. Chẳng qua chuyện này về sau anh không muốn thấy. Lần đó là em bị bất đắc dĩ nên anh bỏ qua. Nhưng nếu còn có lần sau thì đừng trách anh vô tình"
"Được rồi, ông đừng dọa Vương Tuyết nữa" Dương Minh cười nói: "Ăn đi, thịt nguội hết rồi" Dương Minh nói xong liền gắp cho Chu Giai Giai.
Đây là lần đầu tiên Dương Minh chủ động gắp thức ăn cho Chu Giai Giai, làm nàng rất mừng rỡ." Cảm ơn" Chu Giai Giai nhỏ giọng nói.
Buổi chiều không có chuyện gì, hôm nay mọi người chỉ đến lấy sách và không phải học. Dương Minh và Điền Đông Hoa đưa Chu Giai Giai, Vương Tuyết đến ký túc nữ, sau đó hắn cùng Điền Đông Hoa về ký túc của mình.
Vừa về đến dưới lầu thì thấy Trương Tân đang lảo đảo từ bên kia đi tới, có vẻ hắn uống không ít rượu. Thấy Dương Minh và Điền Đông Hoa, Trương Tân liền đi nhanh tới.
"Trương Tân, mày sao thế?" Dương Minh khó hiểu hỏi. Trương Tân không thích uống rượu mà: "Mày uống với ai vậy?"
"Uống một mình" Trương Tân cười khổ nói.
"Uống một mình?" Dương Minh kinh ngạc nói: "Mày bị bệnh không thế? Giữa trưa mà đi uống rượu một mình?"
"Đừng nói nữa, Triệu Tư Tư muốn chia tay với tao" Trương Tân thở dài một tiếng rồi vịn tay vào vai Dương Minh: "Lão Đại, lần này mày nhất định phải giúp tao đó"
"Có chuyện gì thế, mày phải nói rõ thì tao mới giúp được chứ? Mày và Triệu Tư Tư vẫn tốt mà?" Dương Minh rất khó hiểu.
"Đều là vì Vương Mi mà" Trương Tân bất đắc dĩ nói.
"Vương Mi bị Triệu Tư Tư phát hiện rồi ư?" Dương Minh có chút khó hiểu mà nói: "Hai cô này sao có thể gặp nhau?"
Dương Minh thầm nghĩ mình nhiều phụ nữ như vậy mà giấu rất tốt. Tên Trương Tân này có hai cô mà không giấu được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1028: Suy nghĩ của Tôn Chí Vĩ
Chương 1028: Suy nghĩ của Tôn Chí Vĩ