TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 122: Có người trong phòng khách

"Sao lại có thể như thế?" Nhìn thấy tên này móc từ trong túi của vị khách nước ngoài ra một khẩu súng nhỏ, cô gái xém tý đã té xỉu.

Hướng Nhật lại ko có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn giật lại cái túi và nói: "Tiểu thư, nếu nàng còn chưa tin, ta còn có cái gọi là " Kinh Hãi " hơn nữa " Lưu manh mở túi, để đồ đạc rơi ngổn ngang xuống đất, đầu tiên là quần áo, sau đó là một vài linh kiện lẻ rớt ra.tiếp nữa là một cái ống thon dài khoảng 60 phân.tiếp theo là một cái vật dạng như ống nhòm 60cm.

"Biết cái đống này là gì ko?" Hướng Nhật nheo mắt nhìn.

"Ta.ko biết " Cô gái sắc mặt đã tái nhợt, nuốt nước miếng cũng khó khăn, nàng biết, cái đống hỗn độn kia, nếu ghép lại sẽ thành một vật có sức công phá kinh hồn. Trong lòng nàng bắt đầu khủng hoảng, nếu chuyện có người đem theo những thứ nguy hiểm này vào trong công ty mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự, ko chừng sau này chẳng có vị khách lớn nào dám ghé cả.

"Ko biết?" Hướng Nhật liếc mắt nhìn cô gái đầy thâm ý, tiếp theo bắt đầu lắp rắp các linh kiện trên một cách thuần thục, chưa đến 2 phút trên tay hắn đã xuất hiện một khẩu súng. Sau khi rắp xong, Hướng Nhật cầm cây súng lên và nói: "Đã biết rồi chứ, đây là một cây súng, nói chính xác là súng ngắm, mặc dù tốc độ bắn ko cao nhưng bù lại uy lực rất lớn"

Cô nàng ko nghe thấy những lời nói sau của lưu manh vì nãy giờ hai mắt nàng dán chặt lên cây súng, da mặt đã trắng nay bắt đầu bệch thêm vài phần (: Bạn thích trắng hồng hay trắng bệch)

Nàng ko dám tưởng tượng nữa, chuyện này sau khi lọt ra ngoài thì sẽ phát sinh hậu quả đáng sợ như thế nào. Bây giờ trong lòng vô cùng hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp chuyện này, nàng sẽ ko quản việc này. Chuyện mang súng vào đây so với đánh nhau trong công ty còn ghê gớm hơn rất nhiều lần.

Thật ra thì.trong lòng lưu manh bây giờ cũng cảm thấy hối hận theo, ko nên vì xúc động nhất thời mà đi mở cái túi này ra, để lộ ra vật phẩm nguy hiểm như vậy. Thừa dịp ko có ai để ý là có thể ém hàng được rồi.sao mà ngu quá đi.bây giờ có nhiều người như vậy, muốn mang cây súng đi một cách lặng lẽ là điều ko thể.

Lúc ban đầu hắn còn tưởng chỉ là loại rifle bình thường, cùng lắm là cây PM của cảnh sát hoặc L96A1 mà thôi. Nhưng khi vừa thấy đc hết các linh kiện, hắn biết mình đã mắc sai lầm nghiêm trọng, đây chính là một cây AWP hàng hiệu.nói thêm là, đây là trùm trong số các ông trùm dòng AW, tuyệt đối đứng đầu trong việc bắn tỉa, cho dù cách xa cả ngàn mét, chỉ cần trên đường đi ko gặp cản trở thì headshot một phát vỡ sọ là chuyện bình thường. (SR, em nhiễm CS quá)

Chỉ đáng tiếc cây Rifle này có một khuyết điểm cực lớn, đó là cận chiến như Sh! T, chỉ có thể cầm báng súng mà choảng nhau thôi. Nhưng điều này ko làm lưu manh quá lo, bởi vì sao, đơn giản.cận chiến rút DE ra mà phơ, còn bắn tỉa thì có vua của vua bên cạnh.cứ như cá gặp nước.

Trong lúc này cũng có vài tên cảnh sát đang đi đến, thấy trong đại sảnh cho một người đang cầm súng, lập tức rút súng đang giắt trên lưng ra ngắm về hướng đó, một tên trẻ tuổi ra dám dẫn đầu lên tiếng: "Ko được cử động! Bỏ súng xuống!" Giọng nói lớn tiếng đã đánh thức lưu manh đang chìm trong cõi ưu mê.

"Tiểu Ngũ?" Hướng Nhật sau khi hồi tỉnh lại, quay đầu nhìn người cảnh sát trẻ đầy vẻ kinh ngạc.

Tiểu Ngũ ngẩn người ra, đồng thời phát hiện đang chĩa súng về người quen, lập tức thu lại: "A.Hướng lão đại! Hiểu lầm, hiểu lầm, mọi người thu lại súng!"

Mấy người phía sau vội vàng cất súng, trên mặt có chút kinh sợ, người này thân là " Thiết cục phu quân", hơn nữa lại có quan hệ thân thiết với cán bộ cấp cao.Sao mà ko run cho được.

"Lão đại, sao anh lại ở đây?" Tiểu Ngũ cũng từ từ đi tới.

Hướng Nhật ko đáp hỏi ngay lại " Mỹ thực lâu đối diện xảy ra chuyện, ngươi biết ko?"

"Em biết, hình như là xảy ra bắn nhau, làm chết vài người. Em vừa mang theo đội đến thì đã thấy có rất nhiều người ở đó.àh đúng rồi, Thiết cục trưởng cũng đang ở bên đó, người cũng tham gia chuyện này. Còn em vì cấp bậc ko đủ nên chỉ qua đây tuần tra, nhận được tin báo có người gây sự ở đây.Ko ngờ lại gặp anh ở đây!"

"Lần này ngươi đến đúng lúc lắm " Hướng Nhật nở một nụ cười thần bí " Có muốn lập công ko?"

"Muốn"

"Thế thì được, ngươi biết tên đang nằm dưới đất là ai ko?" Hướng Nhật chỉ tay vào tên ngoại quốc đang nằm hôn mê ở kia " Hắn chính là đồng bọn của đám người bên kia, vừa rồi núp ở đây để ngắm bắn qua.Tiểu Ngũ, bây giờ ta giao hắn cho ngươi!"

"Lão đại, đây là công lao của anh, sao lại nhường cho em?"

"Cái này đối với ta cũng vô dụng, ta ko phải cảnh sát. Nhưng đối với ngươi, đây lại một cơ hội tốt để thăng quan tiến chức một cách nhanh chóng, chẳng lẽ ngươi muốn suốt đời đi làm tuần cảnh? Đã theo ta thì ko cần khách khí, nói của ngươi thì là của ngươi"

Thấy đối phương làm một chuyện tốt như vậy, Tiểu Ngũ vô cùng kích động, toàn thân run rẩy, với công lao như vậy, có thể giúp hắn lên hai lon một lúc.Hơn nữa về sau còn có thể dễ dàng thăng chức.Chuyện này thật sự quá tốt " Em xin cảm ơn anh, lão đại. Chẳng qua công lao này em ko thể hưởng một mình." Nói xong quay đầu lại nhìn mấy tên cảnh sát phía sau.

Hướng Nhật hiểu ý liền nói: "Chuyện này ngươi tự thu xếp"

Tiểu Ngũ gật đầu, sau đó vỗ ngực nói " Sau này nếu anh có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm em, cho dù nhảy vào chỗ dầu sôi lửa bỏng Tiểu Ngũ em quyết ko từ nan"

"Ngươi nói xong làm ta muốn đi phóng hỏa và giết người quá"

Tiểu Ngũ xấu hổ đưa tay xoa xoa cái ót, quay lại bắt đầu phia chia công lao với mấy người kia.

==============

"Đặc Lỗ tiểu thư, người ko sao chứ " Thiết Uyển cau mày nhìn người đàn bà ngoại quốc này. Sự thật là nàng đã từng nói với đối phương, nếu ko có thanh tra đi cùng, ko nên xuất đầu lộ diện ra như thế này, để tránh bị tập kích. Đối phương ko những ko nghe, còn làm liên lụy đến rất nhiều người, điều này làm cho nàng trong lòng vô cùng oán hận. Nhìn xem cái đại họa do những người này gây ra đi, tại hiện trường có biết bao nhiêu người chết và bị thương, ít nhất cũng mười người đã ra đi, còn lại phần lớn là trọng thương, nếu cảnh sát ko tới kịp, chắc chắn những người này sẽ chết do mất máu.

"Ta ko sao, tất cả đều nhờ vào Hướng tiên sinh, nếu ko được sự trợ giúp của hắn thì bây giờ ta đã ko thể đứng đây nói chuyện với người " Nữ hoàng nói chuyện mà trong lòng vẫn còn sợ.

"Hướng tiên sinh? Ý của người là." Thiết Uyển đột nhiên căng thẳng, bước đến nắm lấy vai nàng hỏi " Hắn ở đâu, nói cho ta biết!"

Nữ hoàng bị nắm chặt hai vai nên cảm thấy đau, nhưng vẫn cắn răng nói " Thiết cảnh quan, người nghe ta nói, Hướng tiên sinh ko bị gì cả, nhưng bây giờ ta ko biết hắn đang ở đâu. Rất có thể hắn đã đi qua tòa nhà đối diện, bởi vì bên kia có một tên bắn tỉa."

Ko đợi đối phương nói xong, Thiết Uyển xoay người bỏ chạy, để lại sau lưng vài nữ cảnh sát khác còn đang ngơ ngác.

"Mọi người, xin yên lặng một chút!" Sau khi cùng lão đại thương lượng một chút, Tiểu Ngũ quay lại nói với mọi người đang ở trong sảnh " Bây giờ, chúng ta biết rằng.người ngoại quốc kia chính là một phần tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm. Hy vọng mọi người ko nên đem chuyện này nói ra ngoài, nếu để đánh động đến đồng bọn của hắn, thì công tác điều tra của cảnh sát sẽ gặp nhiều phiền toái. Cho nên xin mọi người giữ bí mật chuyện này. Việc xảy ra nãy giờ xem như ko thấy gì hết!" Thật ra thì.đây chính là sự xếp đặt của Hướng Nhật.Mọi người ở đây ai cũng thấy rằng hắn đá cho " Phần tử khủng bố" kia một cước hộc máu, nằm bất tỉnh trên sàn.nói trắng ra đây là công lao của hắn, cho nên nếu muốn để Tiểu Ngũ hưởng trọn chuyện này thì cần phải thu xếp ổn thỏa.

Mặc dù mọi người hoài nghi tên ngoại quốc có phải là " Phần tử khủng bố" hay ko, nhưng thấy được cây súng lấy ra từ trên người hắn thì chắc chắn cũng là một " phần tử nguy hiểm", cho nên đối với đề nghị của cảnh sát, bọn họ vô cùng mừng rỡ, dù sao cũng được rời khỏi đây. Mặc dù đã chứng kiến chuyện quái dị này, nhưng bọn họ cũng ko có điên mà đi kể lung tung.thêm một chuyện ko bằng bớt một chuyện!

Cô gái kia nhìn vị cảnh sát bằng vẻ mặt cảm kích, việc này giúp nàng bảo toàn danh dự cho công ty, cảm giác này giống như từ địa ngục nhảy vọt lên thiên đàng.thật là Yomost.cho nên ko cầm được nước mắt.

Phương Oánh Oánh như người mất hồn khi nhìn thấy tên dê xồm kia đang mân mê cây súng.Hắn thật sự là cảnh sát? Nói đùa.chuyện này giống như là nhìn thấy một con bò đang leo lên trên cây.khó có thể chấp nhận được! Nhưng nàng từ nãy giờ vẫn một mực tin rằng, tên kia dựa vào " Gia Thế" để uy hiếp những vị cảnh sát kia.đừng nói đến cái chức tuần cảnh nhỏ nhoi này, có thể ngay cả cán bộ cao cấp khi gặp hắn cũng phải nhào lại bắt tay, ôm lấy ôm để tỏ vẻ mừng rỡ như bạn thân lâu năm ko gặp.

Quan trọng hơn là, từ cách xưng hô của bọn họ, Phương Oánh Oánh nhận thấy có vấn đề! Nhìn thấy mấy vị cảnh sát kia đối với tên dê xồm này rất cung kính, nhưng ko phải kêu bằng " Sếp" mà lại gọi là " Lão đại", như vậy thôi cũng có thể khẳng định tên dê xồm ko phải cảnh sát! Còn về phần tại sao hắn rất rành về súng ống, gắn các linh kiện nhỏ kia thành một cây súng trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn, chỉ có thể giải thích rằng: mấy tên công tử nhà giàu này rất dư dã thời gian, trong khoảng thời gian đó học thêm về phần súng ống cũng ko có gì là lạ. Nàng chỉ có điều ko hiểu, tại sao hắn lại trợ giúp cảnh sát truy bắt " Phần tử khủng bố" kia, đây chính là một công việc vô cùng khó khăn.chẳng lẽ.chẳng lẽ hắn muốn tìm sự kích thích?

Phương Oánh Oánh nhíu mày.cái vấn đề này quả thật rất phức tạp. Đột nhiên ngẩn mặt lên, nhìn thấy cô gái phía sau lưng tên dê xồm, nàng chợt hiểu ra tất cả. Đúng vậy, chắc chắn là như vậy! Khẳng định tên dê xồm này muốn làm ra vẻ uy phong trước mặt cô gái cho nên mới mạo hiểm làm như vậy, bây giờ nhìn mặt cô gái đầy vẻ khiếp sợ, "âm mưu" của hắn đã thành công. Đáng chết! Tên dê xồm này so với trước kia vô cùng khác biệt, từ lúc hắn ra tay trợ giúp giám đốc vượt qua khó khăn cách đây năm năm rồi ko liên lạc cũng ko lộ diện, để nàng phải mong chờ từng ngày.Ngẫm lại thì thấy vô cùng đáng sợ!

Thằng tóc dài trên mặt ko biểu hiện gì cả nhưng trong lòng đầy sự khinh miệt. Thật ra thì.trước đó hắn có một chút cố kỵ cái thân phận " cảnh sát" của lưu manh, nhưng nãy giờ đã tan thành mây khói. Bởi vì hắn nghĩ rằng, tên kia bất quá chỉ là một cái chức nhỏ nhoi, chỉ được cái chơi đùa với súng ống là lợi hại, ngoài ra chẳng có gì khác.Nói có mấy câu mà muốn đạp đổ chén cơm của ta.lại còn muốn tranh giành đàn bà với ta.ko biết tự lượng sức!

Vương Tổng thì vẻ mặt âm tình bất định, nhìn thấy đối phương một tay có thể gắn được cây súng như thế, trong lòng có nhiều điểm cố kỵ. Hắn quyết định từ bỏ cái kế hoạch đeo đuổi mỹ nữ, mặc dù cái này tuy quan trọng, nhưng chỉ sợ ko có mạng để hưởng.

Sau khi đã giải quyết ổn thỏa với mọi người, Tiểu Ngũ cùng đồng nghiệp tiến hành bắt giữ " phần tử khủng bố" đang nằm kia, thuận tiện tịch thu luôn " chứng cớ" chuẩn bị rút lui.Hướng Nhật trong lòng vô cùng buồn bã khi phải chia tay với công nghệ hoàn mỹ kia.

Nhìn thấy vẻ mặt ko vui của hắn, Tiểu Ngũ đột nhiên thấp giọng hỏi: "Lão đại, anh.rất thích cây súng này phải ko?"

Hướng Nhật tuy trong lòng rất vui nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói: "Tiểu Ngũ, đây là chứng cứ, hiện trường rất đông người, ko nên làm bậy" Hiện trường nhiều người thì sao? Mọi người ai cũng ko muốn đem chuyện này nói ra, chẳng phải mình rất cần cây súng này sao?

Tiểu Ngũ nghe vậy hiểu ý, lập tức nở nụ cười bí ẩn " Lão đại, anh yên tâm, em sẽ ko làm bậy đâu. Đem cái chứng cớ này trở về.quá hai ngày có thể đưa cho anh"

"Ngươi xác định?" Hướng Nhật có chút kinh ngạc hỏi " Ko có người phát hiện?"

"Lão đại, anh cứ yên tâm! Em sẽ tháo cây súng này ra.Chắc chắn sẽ ko có ai phát hiện " Vẻ mặt Tiểu Ngũ vô cùng chắc chắn.

Nhìn thấy bộ dạng tự tin của hắn làm Hướng Nhật cũng cảm thấy yên tâm, đối phương ko thể nào đem tiền đồ của bản thân ra mà đùa giỡn, cho nên chắc chắn có biện pháp. Nói ko chừng trong phòng vật chứng của sở cảnh sát có lỗi, mà hắn lại vô tình phát hiện ra, cho nên mới tuồn hàng ra ngoài dễ dàng như vậy. Nghĩ thế cho nên Hướng Nhật trong lòng hô to, AWP a, cuối cùng cũng có một cây súng.! Mười năm trước do bất đồng quan điểm với tên gia hỏa kia mà tách ra, rốt cuộc cũng ko có cơ hội đụng đến súng ống.hai ngày.qua hai ngày.là có một cây súng trong mơ.Tuyệt!

Chuyện này làm cho Hướng Nhật vô cùng kích động, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, vui vẻ nói: "Tiểu Ngũ, ta chờ tin tốt của ngươi!"

"Rút lui!" Tiểu Ngũ lên tiếng, sau đó cùng các đồng nghiệp đồng loạt đi ra khỏi sảnh.

"Ngươi là cảnh sát?" Nhìn thấy bọn họ rời đi, trong lòng Hướng Nhật có chút thoải mái, đáng tiếc là chưa kịp tận hưởng thì một giọng nói vang lên.

Hướng Nhật xoay người lại hỏi, trong lòng ko hề do dự: "Đúng vậy!"

"Nhưng ko phải vừa nãy ngươi nói ngươi là hình cảnh quốc tế sao?" Cô gái đeo kính tiếp tục hỏi tới.

"Có àh? Ngươi có nghe lầm ko?" Hướng Nhật đang tính tiếp tục giả điên, đột nhiên ngẩn ra, nhìn thấy cô gái đeo kính này có chút quen quen, lúc này mới mở miệng hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau chưa?"

"Ngươi quên rồi sao?" Cô gái lấy kính mát ra, để lộ ra dung nhan tuyệt sắc.

Hướng Nhật nhất thời kinh hãi " Ngươi là.Lạc Phi Tử?"

"Xem ra ngươi còn nhớ ta " Lạc Phi Tử ngọt ngào cười, một lần nữa đeo kính mát lên. Sự thật là, nàng đối với người này vô cùng hứng thú, nhất là vừa nãy khi ôm đã truyền cho nàng cảm xúc rất lớn.

Chỉ là một hành động nho nhỏ, nhưng mọi người ở đây ai cũng nhận ra Lạc Phi Tử là một minh tinh, nhất thời hô lên, trong lòng tiếc rẻ, nếu biết sớm đã lại gần làm quen.

Tên tóc dài tức như điên, thì ra người đàn bà của tên tiểu tử kia chính là Lạc Phi Tử, khó trách trước mặt " nữ bằng hữu xinh đẹp" mà lại cùng người con gái khác thân thiết như vậy. Tên tiểu tử này đúng là được voi đòi hai bà Trưng! Phải biết rằng, Lạc Phi Tử rất khác so với các nữ minh tinh khác, trước giờ ko gây một xì can đan tai tiếng nào cả, đích thật là một ngọc nữ minh tinh. Có rất nhiều đại gia muốn qua đêm với nàng nhưng tất cả đều bị cự tuyệt. Muốn dùng bạo lực ép buộc đều bị thất bại, ôm đầu chạy về nhà. Mặc dù ko ai biết bối cảnh của Lạc Phi Tử ra sao, nhưng nghe đồn nàng có một người bạn vô cùng lợi hại, khỏi nói về trình độ, bởi vì các đại gia thế lực ko yếu nhưng đành phải chấp nhận thất bại.

Phương Oánh Oánh càng khẳng định suy đoán của mình, ngọc nữ minh tinh nàng cũng biết, khó trách tên dê xồm lại mạo hiểm như vậy, thì ra là muốn lấy lòng vị ngọc nữ minh tinh kia. Bây giờ xem ra, tên khốn nạn vừa đê tiện vừa hèn hạ ấy đã thành công. Cần phải tránh để nàng ta kẹt vào đống bùn lầy của xã hội, Phương Oánh Oánh hiểu được nàng cần phải nhắc nhở người ta một chút, ko cần suy nghĩ, trực tiếp bước lại gần.

Phía sau.Thiết đại tiểu thư cũng đẩy cánh cửa thủy tinh bước vào.

"Có phải là Lạc Phi Tử tiểu thư ko?" Phương Oánh Oánh mỉm cười hỏi.

"Ngươi là?" Lạc Phi Tử nghi hoặc nhìn người phụ nữxinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt, mắt thấy người này bộ ngực so với bình thường rất lớn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

"Xin chào, ta là Phương Oánh Oánh, thư ký của ông chủ " Phương Oánh Oánh lễ phép trả lời.

"Ông chủ?" Lạc Phi Tử liếc nhìn gã con trai đứng gần nàng đầy nghi vấn " Hướng tiên sinh.là ông chủ của ngươi?"

"Đúng vậy!" Phương Oánh Oánh gật đầu, sau đó quay sang hướng của lưu manh, làm bộ nói " Ông chủ, hôm nay ko đi chơi với bạn gái sao?" Nói xong lại liếc nhìn nữ minh tinh đầy thâm ý.

Mặc dù ko hiểu được thâm ý của đối phương nhưng Hướng Nhật vẫn vô tư đáp: "Sở Sở.nàng ta đang ở nhà, đợi ta về " Dù sao đại minh tinh trước mặt cũng từng là bạn học của Sở Sở, Hướng Nhật cũng ko cần phải giấu diếm làm gì.

"Sao?" Phương Oánh Oánh sửng sốt, mọi chuyện nằm ngoài dự kiến. Ban đầu nàng cứ tưởng tên này ko dám trả lời, thậm chí là cực lực phủ nhận, nhưng ko ngờ.đối phương chẳng những trả lời thẳng thắng, mà còn nói cả tên ra. Sau đó nhìn lại nữ minh tinh, thấy nàng ko có dấu hiệu gì bất thường, thậm chí còn cao hứng, như thế này là sao?

Phương Oánh Oánh nghĩ ko ra, đem chuyện tên này có bạn gái ra nói, vậy mà nữ minh tinh một chút phản ứng cũng ko có? Trong lòng tức giận lên, muốn nói thêm vài câu đâm chọt nữa thì một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên

"Hướng tiên sinh, nghe nói bạn gái của người đang ở nhà?"

Hướng Nhật giật mình, toàn thân căng thẳng, từ từ quay đầu lại, chỉ thấy Thiết cục trưởng đang lạnh lùng đi tới, lập tức hiểu ra vấn đề, nuốt nước miếng cái ực " Tiểu.Tiểu Uyển.sao nàng lại ở đây?"

"Ta ko thể ở đây sao?" Thiết Uyển cười chế giễu, sau đó liếc mắt nhìn cô gái đeo kính cùng với cô gái sở hữu cặp ngực vĩ đại đang đứng bên cạnh hắn. Nếu nói lửa giận có thể thiêu chết người, Tiểu Uyển có thể cam đoan rằng sẽ đốt cháy cái tên kia ra thành than. Vừa rồi nàng vô cùng lo lắng cho hắn xảy ra chuyện, nhưng khi đến nơi mới biết mình đã làm chuyện dư hơi. Tên khốn nạn này chẳng những ko bị gì, mà còn đang đứng nói chuyện với hai người đẹp.Nhưng cái này ko đáng nói.giận nhất chính là.hắn nói rằng.bạn gái hắn.ko phải là mình.mà lại là con nhỏ kia.Đáng chết! (bỏ mịa rồi)

Hướng Nhật bây giờ toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh, hắn cũng ko quan tâm tại sao Tiểu Uyển lại xuất hiện ở đây.vấn đề quan trọng bây giờ là phải giải quyết tình huống trước mắt. Từ câu nói của nàng vừa rồi, có thể biết được nàng đã nghe thấy câu trả lời của mình. Bây giờ muốn giải thích cũng đã quá muộn. Hơn nữa nếu nghiêm mặt giải thích rõ ràng cũng ko thể, bởi vì "Đại minh tinh" đang ở đây, nếu nàng nghe xong.Vậy " Bạn học cũ" có " Nghĩa vụ " nói lại cho Sở Sở biết hay ko?.Vấn đề quan trọng ở đây là.nếu Sở Sở biết được mình có người con gái khác ở ngoài.ko biết nàng có làm theo lời nói trước đây hay ko.giết mình.rồi tự sát.OMG! (Cái này.chỉ có thể dùng 2 từ: "Chết chắc")

Đầu óc Hướng Nhật "nhảy số" liên tục.hy vọng rằng.có thể tìm được một lý do nào đó.lý do trên trời có thể khiến cho Thiết cục trưởng hài lòng.mà lại có thể giấu Sở đại tiểu thư.

Bên ngoài nhìn vào, mọi người cứ tưởng rằng.tên tàn phế kia vì vị nữ cảnh sát vừa đến làm cho ngơ ngẫn.

Nhận thấy bầu không khí có phần quỷ dị, mặc dù trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, nhưng Lạc Phi Tử vẫn sáng suốt lựa chọn rời đi. Cáo tội một tiếng, lấy lý do "có chuyện quan trọng", vội vã bỏ đi.

Phương Oánh Oánh cũng thấy được "nhiệt độ" nơi đây, mắt thấy tên dê xồm này có vẻ rất sợ vị cảnh sát kia, trong lòng chợt đoán ra thân phận của đối phương, nếu ko phải là bạn gái chắc cũng là tình nhân hay gì đó của tên kia. Mặc dù kế hoạch nhắc nhở nữ minh tinh thất bại, nhưng cũng có thể trừng trị tên dê xồm này, đối với nàng đã rất thành công. Thậm chí còn vượt quá kỳ vọng ban đầu.

Bất quá việc này còn chưa chấm dứt, Phương Oánh Oánh quyết định.châm thêm chút xăng cho lửa ở đây cháy dữ dội hơn.Ý đã quyết, nàng quay lại nhìn tên dê xồm còn đang sửng sờ kia " Ông chủ, nếu ko còn việc gì nữa, ta đi trước đây." Nói xong còn ưỡn bộ ngực to ra, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm cặp môi mộng của mình. Sau đó mới từ từ quay lưng lại " lắc mông" mà đi.

Hướng Nhật bị hình ảnh hấp dẫn này đập vào mắt, xuất thần nhìn thân ảnh đang từ từ rời đi.Con nhỏ này.ko phải rất ghét mình sao? Vừa rồi sao lại câu dẫn mình? Mà.phải nói rằng.cặp ngực của nhỏ.rất là.rất là.

"Ngực của nàng ta rất to " Một âm thanh vang lên bên tai, làm cho Hướng Nhật còn đang tình mê ý loạn cũng gật gù: "Đúng vậy." Đột nhiên, nhớ ra người đang đứng bên cạnh, ý thức trở về chủ nhân một cách nhanh chóng, sau đó quay đầu sang nói " Tiểu Uyển, nàng đừng hiểu lầm.ta."

"Ta ko có hiểu lầm " Thiết Uyển lạnh lùng cắt lời hắn " Chẳng lẽ ngươi cho rằng, những gì hai mắt ta chứng kiến nãy giờ đều là giả sao?"

"Ko phải như thế."

"Tốt lắm, Hướng Quỳ, ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu người đàn bà, bây giờ ta hỏi ngươi một chuyện, hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời " Thiết Uyển tiếp tục "truy sát".

"Nàng nói."

"Ta cho ngươi thời gian 15 ngày, bây giờ thời hạn cũng gần đến, ngươi có bỏ hết tất cả để theo ta ko?"

"Ta." Hướng Nhật cứng họng.Lúc ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng.chuyện của ngày mai để ngày mai giải quyết.mà thật sự, nếu bị ép buộc, hắn cũng ko biết phải xử lý như thế nào.Nếu có thể, hắn dĩ nhiên sẽ mong tất cả được giải quyết êm ấm. Nhưng ở tình huống này.nằm mơ hả? (Cái gì đến cũng đã đến.)

Thấy đối phương cứ ấp a ấp ứng, Thiết Uyển trừng mắt nhìn.sau đó lại thở dài.sắc mặt ko có chuyển biến gì.nhưng từ trong hơi thở của nàng.người ta có thể nhận thấy được sự khổ sở.sau đó nàng chậm rãi nói " Ta biết rồi."

"Tiểu Uyển, nàng nghe ta nói."

"Ngươi ko cần lãng phí nước miếng, ta cũng ko muốn nghe! Ta thầm nghĩ cho ngươi, Hướng Quỳ, từ nay về sau, ta hy vọng người đừng làm phiền vào cuộc sống bình yên của ta nữa, có được ko?" Những lời cuối cùng đã nghẹt tiếng khóc.

"Ta."

"Cứ như vậy đi. Hướng tiên sinh, ta còn có việc.cáo từ!" Thiết Uyển thu lại hai con mắt đỏ bừng, xoay người đi. Nàng đã cố gắng kìm chế.kìm chế.nhưng vừa ra khỏi cửa.nàng đã khóc thành tiếng.

.

.

.

Hướng Nhật về đến nhà.nhưng trong lòng hắn lại tràn ngập cái cảm giác đau thương kia, khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của.như chính bản thân hắn bị người ta đâm phải.đau đớn ko thôi!

"Hướng Quỳ, sao ngươi về trở vậy? Nói, vừa rồi đã làm." Sở Sở chưa kịp nói xong đã bị hắn ôm vào lòng ngực, hét lên một tiếng muốn đẩy ra.

Hướng Nhật lại càng ôm chặt hơn, sau đó đi dần về ghế sa lông, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nói: "Sở Sở, cho ta ôm một chút, được ko?"

"Phát sinh chuyện gì?" Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của lưu manh, Sở Sở cũng trở nên khẩn trương.

"Ko có gì!" Hướng Nhật lặng lẽ nói, đột nhiên nhìn thẳng vào hai mắt nàng, giọng điệu ôn nhu trước giờ chưa từng có." Sở Sở, nếu có một ngày giữa hai chúng ta xảy ra chuyện, nàng có rời bỏ ta đi ko?"

"Anh nói cái gì?" Sở Sở nhìn lại đối phương, xác định lưu manh ko có ý đùa giỡn, lập tức nghiêm mặt nói: "Cho dù có chuyện gì em cũng ko bỏ anh. Đời này kiếp này em mãi mãi bên cạnh anh"

"Cảm ơn " Hướng Nhật lại ôm sát nàng vào lòng.

"Em ko thể thở nổi" Sở Sở lớn tiếng nói, đột nhiên hỏi lại với vẻ hoài nghi: "Em phát giác ra từ khi anh đi ra ngoài một chuyến về trở nên rất lạ"

"Bây giờ ko nói chuyện này" Hướng Nhật lập tức chuyển đề tài, trong lúc đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra trong phòng sách có hai cái rương liền hỏi " Sao trong phòng khách lại có hai cái rương?"

"A.thiếu chút nữa quên nói cho anh biết " Sở Sở liền trở nên hưng phấn nói: "Anh biết ko? Từ hôm nay trở đi trong phòng khách của chúng ta có thêm một người nữa"

.

Đọc truyện chữ Full