TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 125: Giá tiếp

"Sư phụ, anh là một người ko có trách nhiệm " Giọng Thạch Thanh sặc mùi nũng nịu " Em sau này ko gọi anh là sư phụ nữa"

"Sao lại nói như thế?" Hướng Nhật ngồi ở ghế sa lông, nhìn đồ đệ bằng ánh mắt khác thường.

"Hừ, có võ công lợi hại như vậy mà ko dạy để em mỗi ngày luyện tập tăng cường sức mạnh. Em thấy anh ko có chút thành ý gì hết " Vừa nãy thì là một cô gái làm nũng còn bây giờ lại trở thành một oán phụ ngồi than vãn.

Hướng Nhật bỗng sững sốt, rồi lại cười khổ: "Ko phải là ko dạy, mà là em ko học được"

Hướng Nhật mặc dù nói thật nhưng Tiểu Thanh cứ tưởng hắn ko chịu dạy mình, giận dỗi quay mặt sang một bên.

"Tiểu Thanh, em giận àh?" Hướng Nhật nhìn xung quanh phòng khách, xác định ko có ai, Sở Sở đang ở trong bếp, còn nhỏ biến thái thì chưa về, cái này đối với hắn là một cơ hội tốt a. Kéo nàng lại ôm vào lòng ngực, đưa tay lên vuốt ve gương mặt dễ thương này, giống như đang dỗ dành một tiểu hài tử giận hờn: "Tiểu Thanh, ko nên tức giận, em nhìn xem, mặt em giận dữ ko đẹp chút nào, hơn nữa còn làm nhăn da."

Thạch Thanh lập tức đỏ mặt, đồng thời có chút bối rối nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra ko có ai ở đây, trong lòng trở nên an tâm một chút.

Hướng Nhật bị bộ dạng ngây thơ dễ thương của đồ đệ làm cho khô cả lưỡi, ko cần băng khoăng nữa, nhắm ngay bờ môi kiều diễm mà hôn.

"Chốc."

Vì Sở đại tiểu thư còn đang ở trong phòng bếp nên lưu manh ko dám làm liều, sau khi tập kích thành công liền thu hồi lại, bất quá trên gương mặt còn chút đê tiện: "Thơm quá."

"Sư phụ, anh." Thạch Thanh sau khi bị tập kích bất ngờ đã trừng mắt nhìn cầm thú sư phụ này, thấy hắn ko chút gì lo sợ, ngược lại trên mặt còn hiện rõ hai chữ " Bỉ ổi".Nàng quá tức giận nên ngũ trảo giơ lên, hướng thẳng ngay vùng eo của hắn, bắt đầu soắn.

"Tiểu Thanh, em ko thể nhẹ tay àh?" Hướng Nhật một mặt giả bộ đau đớn, mặt khác dâm thủ của hắn cũng bắt đầu mò xuống lưng nàng, trong miệng nói tránh đi: "Tiểu Thanh, nói thật đi, chiêu " Cửu Âm Bạch Cốt Trảo " này em học của Sở Sở àh?"

"Ko phải!" Thạch Thanh tức giận lắc đầu, lực cổ tay cũng tăng thêm vài phần, bởi vì nàng cảm nhận được ma trảo đang mò đến bộ vị mẫn cảm trên người.

"Vậy em tự học được àh?" Hướng Nhật " Chợt hiểu ra" hỏi, tay trái cũng bắt đầu " Ngắt bóp nhéo".cái cảm giác này thật là "phê" a.

Thạch Thanh thấy " Chỉ công" ko có tác dụng, trong lòng âm thầm bội phục tên cầm thú sư phụ da dày như trâu, đồng thời đẩy tay hắn ra, nghiêm mặt nói: "Sư phụ, nếu anh còn lại vậy coi chừng em giận đó"

"Hắc hắc.Ko thể kiềm chế.ko thể kiềm chế được." Hướng Nhật hắc hắc cười, thu bàn tay đang chiếm đại tiện nghi lại, thuận tiện đặt lên mũi vuốt vuốt, trên mặt lộ ra vẻ đê tiện.

Sắc mặt Thạch Thanh vừa mới khôi phục lại bình thường lập tức nghiêm nghị lên, lần này nàng cũng ko tránh né ánh mắt trêu chọc của cầm thú sư phụ mà nhìn thẳng mặt hắn " Sư phụ, anh phải dạy em!"

Hướng Nhật sau khi thoả mãn, con mắt cố ý nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: "À há, thời tiết hôm nay thật là đẹp"

Thạch Thanh ko quan tâm đến điều đó, vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào hắn nói: "Dạy em!"

"Dạy em hả?" Muốn tránh cũng không khỏi, Hướng Nhật bèn giả điên "Dạy em cái gì?"

Thạch Thanh tức giận lườm hắn một cái: "Đương nhiên là nội công"

"Ra là chuyện này" Hướng Nhật ngoài miệng thốt lên nhưng trong lòng thì bắt đầu động đậy, hắn cảm thấy hối hận vì hồi chiều đã "chơi ngu nghịch dại" làm những người khác đòi bái hắn làm thầy để học " Nội Công" nhưng hắn kiên quyết cự tuyệt. riêng chỉ có nữ đồ đệ là ko thể, chỉ có biện pháp làm cho nàng " Tự động" quên đi, còn ko thì sau này sẽ gặp rất nhiều phiền phức.Nghĩ như vậy, Hướng Nhật làm bộ đứng đắn, thần sắc nghiêm chỉnh, quay mặt nhìn đồ đệ: "Tiểu Thanh a, ko phải anh ko muốn dạy, mà thật ra.cái này.có chút hạn chế đặc thù."

"Ý sư phụ muốn nói là con gái ko học được?" Thạch Thanh tựa hồ đoán được ý hắn, mở miệng nói trước.

"Đương nhiên ko phải!" Hướng Nhật lập tức phủ nhận.

Hắn hiểu rõ, nói dối ko có khả năng lừa gạt nàng. Hơn nữa, người bình thường khi biết được chuyện này chắc chắn ko thể chấp nhận được.

Cách làm của lưu manh nghe thì phức tạp chứ thật ra vô cùng đơn giản, đầu tiên là nói ra sự thật, để đối phương nghe được, sau đó lập tức phủ nhận, làm cho đối phương ko kịp ứng phó, từ đó sinh ra hoang mang, cuối cùng tin tưởng vào những lời tiếp theo chính là " sự thật"

"Vậy là gì?" Quả nhiên trên mặt Thạch Thanh cũng ko còn tự tin.

Hướng Nhật trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục duy trì bộ dạng " ra vẻ khó khăn" nói: "Tiểu Thanh àh.cái." Nội Công " này ko phải là thứ bình thường, ai muốn học là được.nó đòi hỏi những yêu cầu khắc nghiệt."

"Yêu cầu đó là gì?"

"Đầu tiên, trên cơ thể phải tồn tại " Khí", từ cơ bản thường dùng là " Nội Lực", trên người em ko có cho nên ko thể học được"

"Vậy "Khí" của sư phụ từ đâu mà có?" Thạch Thanh chú ý đến từng lời nói của cầm thú sư phụ, cho nên đưa ra nghi vấn mà ko ngờ rằng mình đã lọt vào cái bẫy tâm lý do chính hắn bày ra.

"Cái "Khí" này có 3 phương thức để sở hữu: Một là ăn trúng "của trời cho", tự động sinh ra "Khí". Còn hai là " Truyền Công ", chính là đem "Khí" ở trên người truyền lại cho người khác, nhưng mà phương pháp này rất nguy hiểm, bởi vì người " Truyền Công" xong chắc chắn sẽ chết. Còn cái thứ ba là " Giá Tiếp", cái loại này so với cái thứ hai ko khác biệt cho lắm, cho người kia mượn một ít " Khí", sẽ ko chết, cùng lắm là mất vài ngày sau "Khí" tự trở về.Còn anh, là do ăn được " Lộc trời" cho nên mới có"

"Vậy sư phụ có thể "Giá Tiếp" cho em một ít "Khí" được ko?" Sau khi nghe cầm thú sư phụ giải thích xong, Thạch Thanh mở to mắt nhìn hắn.

"Em muốn "Giá Tiếp "?" Hướng Nhật lại làm bộ giật mình, thật ra trong lòng hắn ra tự bội phục khả năng "Diễn Phim" của mình, đã tăng thêm phần trăm rồi.

"Đúng vậy, có thể ko sư phụ? Anh chỉ cần luyện vài ngày.là có lại, chắc sẽ ko sao " Nói xong, Thạch Thanh để lộ ánh mắt cầu khẩn.

"Cái này đương nhiên là được, nhưng mà em biết " Giả Tiếp" là cái gì ko?" Hai mắt Hướng Nhật trở nên long lanh.

"Sư phụ ko phải vừa nói sao? Chính là cho người ta mượn một ít "Khí" mà"

"Em nói ko sai.Chỉ là em có biết "Giả Tiếp" được thực hiện như thế nào ko?" Nói đến đây, Hướng Nhật phá lên cười, sau đó ghé vào lổ tai nàng nói nhỏ quá trình của "Giả Tiếp".

Còn chưa nghe xong nhưng Thạch Thanh đã đưa tay che hai gò má lại, trên mặt đầy khó chịu: "Sư phụ, nhất định phải như vậy àh?"

"Uhm" Hướng Nhật nghiêm túc gật đầu

"Vậy Sở Sở và anh.như thế, chẳng lẽ nàng cũng luyện được?"

"Đương nhiên" Hướng Nhật khẳng định, sau đó đổi giọng: "Chẳng qua em cũng biết Sở Sở ko thích học võ, cho nên anh ko dạy nàng ta. Thế nào? Em có muốn học ko?"

"Em."

"Nếu em muốn học thì tối nay phải NGỦ chung a." Hướng Nhật cố ý nhấn mạnh.

"Ko cần." Thạch Thanh sợ đến mức tự lui về sau. Sự thật là, từ khi dọn về đây, hầu như tối nào nàng cũng nghe những âm thanh " ko được bình thường" từ vách phòng bên cạnh truyền đến. Nhất là thứ tiếng vừa thống khổ vừa sung sướng của đàn bà làm nội tâm nàng hồi hộp đồng thời có chút sợ hãi. Mặc dù ko có kinh nghiệm, nhưng theo những gì nàng đọc trong sách, lần đầu tiên sẽ rất đau, vì thế nàng ko có can đảm nếm thử " Trái Cấm"

"Thật sự ko cần sao?" Trên mặt Hướng Nhật tràn ngập sự dụ dỗ.

"Em.Em đi giúp Sở Sở nấu cơm." Thạch Thanh vội vàng chạy vào trong phòng bếp.

Hướng Nhật thở phào một hơi, cuối cùng cũng lừa được đồ đệ thông minh, tin rằng lần sau nàng ko dám yêu cầu học " Nội Công" gì đó nữa. Bất quá trong lòng hắn cũng có chút thất vọng, nếu vừa rồi nàng đáp ứng." Giả Tiếp" hay " Ko Giả Tiếp".thì.con mẹ nó.trước tiên là phải chiếm được đồ đệ mê hồn này rồi tính tiếp.

Trong lúc đầu óc chìm trong dục lạc, Hướng Nhật đột nhiên ngẩn ra, nhớ đến bản thân còn một việc quan trọng chưa làm. Nhìn lên cái đồng hồ trên tường, vừa vặn 5h p. m, vậy nha đầu kia cũng đã.đi học về, bây giờ đến còn kịp, sẵn tiện hỏi nàng một số chuyện.

Nghĩ đến đây, Hướng Nhật đứng dậy, quay đầu về hướng phòng bếp nói to: "Sở Sở, Tiểu Thanh, anh có việc.ra ngoài một chút"

"Anh ko ăn cơm sao?" Sở Sở trong phòng bếp hỏi ra, trong giọng có chút bất mãn. Dù sao chính nàng cũng đích thân xuống bếp chuẩn bị một bữa ăn chu đáo, mà người ta lại ko ăn, hỏi sao ko tức giận cho được.

"Ko phải.em để dành lại, đến tối nấu cho anh"

"Ko để lại, cho anh chết đói"

"Nếu trở về ko có gì ăn là anh sẽ " Ăn" em đó"

"Đáng ghét."

Hướng Nhật cười dâm, đi ra ngoài.

Đọc truyện chữ Full