TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 130: Chính xác là như vậy

"Lão Đại, dạy em nội công đi!" Vào ngày thứ hai đi học, đầu củ tỏi cuồng nhiệt đề nghị.

"Tránh ra!" Hướng Nhật phất phất tay, hôm nay hắn không biết đã từ chối bao nhiêu yêu cầu như vậy, dù sao cũng không dưới cả trăm người, hôm qua tất cả đều chứng kiến mình tại lớp nhu đạo thi triển nội công nên muốn bái sư, nam nữ đều có. Cũng hên là bọn người này nghe mình thiện ý khuyên bảo, không có bát nháo lên, nếu không sợ rằng còn hơn cả trăm người.

"Lão Đại, không nễ mặt tăng cũng nễ mặt phật mà! Dù sao ta với ngươi cũng là anh em tốt, nếu bị người ta khi dễ, ngươi còn mặt mũi nào nữa có đúng không?" Đầu củ tỏi quơ tay diễn tả, ra điều rất thấu tình đạt lý.

"Không bàn cãi nữa!" Hướng Nhật vẽ mặt vô tình lãnh đạm.

"Lão Đại, đại ca, đại gia, đại tiên, đại thần."

"Còn lôi thôi ta cho ngươi biến liền!" Hướng Nhật rất nhanh chộp tay uy hiếp.

Đầu củ tỏi lập tức sợ đến cuống quít lùi về sau: "Không dám nữa, không dám nữa."

Sở Sở một bên quan sát đi tới: "Hướng Quỳ, ngươi ăn hiếp bạn bè làm gì?"

"Hết cách rồi." Hướng Nhật nhún vai, "Tên tiểu tử này được nước làm tới, không làm vậy, hắn sẽ không chịu bỏ đi đâu."

"Anh ngày hôm qua biểu hiện vậy hơi khoa trương rồi đó! "Nói đến đây, Sở Sở hằn học liếc mắt hắn một cái. Rất nhiều tên bởi vì sợ lưu manh nên tìm được thông lộ này, chuyên môn thì nàng đã được khắc dấu vào bọn họ là một hình tượng Hướng phu nhân, hy vọng nàng có thể ở trước mặt Hướng cao thủ nói tốt vài câu, để cho mình được tuyệt kỷ thần công đó. Điểm này khiến cho Sở Sở hơi gặp khó khăn, ngày trước ngay cả chị em nàng cũng ko làm phật lòng, hơn nữa tựa như ngay cả người anh họ kia của nàng sau khi nghe được lưu manh dùng "Phách không quyền" lợi hại như vậy cũng hy vọng nàng nói tốt cho mình vài lời. Bất quá, Hướng Nhật lập tức chận câu nói của nàng lại: "Nếu muốn ông xã của em không phải là độc nhất vô nhị, em có chịu ko?"

Không thể không nói, lưu manh quả thật thấu hiểu tâm tư của cô gái trẻ này muốn gì, vốn còn có chút ý Sở Sở khi nghe hết câu sau, bật người cự tuyệt tất cả những ai định lợi dụng, tâm tư của nàng chính là hy vong nhân tài trong lòng mình là lợi hại nhất.độc nhất vô nhị! Nhưng buồn phiền cũng theo đó mà đến, một buỗi sáng, bên tai nàng đã bị các chị em làm cho tinh thần muốn lung lạc, nếu không phải đi học, dám khẵng định nàng sẽ điên lên. Cho nên, đối với hắn nàng ko biết nên vui hay nên giận.

"Sở Sở nghe anh, em đừng như vậy, cười nhiều lên một chút, em còn như vậy lâu dài sẽ thêm nhiều nếp nhăn đó!" Hướng Nhật nhìn nàng trêu chọc, thấy cô gái trẻ vẫn còn làm mặt giận, lại tiếp tục nói: "Bây giờ chĩ còn một tiết học cuối cùng nữa, chúng ta có thể về nhà rồi. Hơn nữa ta nhớ là buỗi chiều hình như không có khóa, chúng ta có thể ở nhà thoải mái một chút!"

"Không được!" Sở Sở rốt cuộc mở miệng, nhưng thái độ hờn dỗi rất nặng, "Buỗi chiều ta có thể thoải mái nhưng ngươi thì không thể!"

"Không thể là sao"? Hướng Nhật khoa trương kêu lên.

"Hừ!" Sở Sở khì mũi ra một hơi, "Đừng quên anh đã có hẹn với Thanh tỷ, buỗi chiều phải đến lớp của nàng tham dự khóa giảng!"

"Có hả?" Sự thật thì Hướng Nhật hoàn toàn quên mất chuyện này.

"Những lời này ko được để Thanh tỷ nghe thấy, nếu không nàng dám chắc sẽ hận anh chết đó!" Sở Sở lên mặt cảnh cáo, "Cái tên này, chẳng lẻ quên là tối hôm qua khi về muộn chúng ta đã phạt rồi sao? Một trong số đó chính là buổi chiều anh phải đưa Thanh tỷ đến lớp dự khóa giảng!"

"Cái này đúng là hình phạt nghiêm trọng!" Hướng Nhật thì thào tự nói, đột nhiên lo lắng trong lòng: "Sở Sở, vậy buổi chiều emcó đi ko?" Nếu cứ theo thế này mà làm, vậy là buổi chiều chẳng phải mình cùng đồ đệ có thể ở cùng nhau sao? Hai đứa ngồi kế bên, làm một chút "hoạt động "chắc không ai phát hiện đâu? Tưởng tượng ra, Lưu manh trên mặt hiện ra nụ cười mĩm cực kỳ trơ trẻn.

"Em đi làm gì"? Sở Sở có chút hoài nghi nhìn nhìn hắn, không rõ đối phương tại sao lại hỏi như thế, "Buỗi chiều em còn có việc khác, sẽ không đi cùng anh, nếu cảm thấy chán quá, em có thể nói chuyện với An An!" Nói đến đây, đột nhiên giọng điệu biến chuyễn sang nghiêm nghị: "Nhưng cảnh cáo anh, ngàn vạn lần không được khi dễ Thanh tỷ, nếu ko em sẽ không tha cho anh!"

"Em xem anh là loại người này sao?" Hướng Nhật nghiêm mặt nói liền, trong lòng cũng tự nhiên chùn xuống một chút.

Sở Sở hừ lạnh một tiếng, vừa tính nói thêm gì đó, thì tiếng chuông hết giờ lại bất thình lình vang lên, lời nói lập tức chuyễn thành hai chữ: "Về nhà! ", liền đi ra khỏi chỗ ngồi.

Hướng Nhật chịu không được rùng mình một cái, trực giác cho hắn biết Sở Sở hẳn là đã biết một chút gì đó, nếu không vừa rồi nói chuyện với mình ánh mắt sẽ không sắc bén như vậy. Đương nhiên là hắn ko ngu đến mức đi hỏi, coi chừng làm cho cô gái trẻ này càng thêm tức lúc đó mình cũng ko chịu đựng nỗi, nên chỉ biết im lặng đi theo sau nàng ra khỏi phòng học.

Ngoài phòng học, Thạch Thanh đã đứng đợi sẵn bên ngoài, tựa như tiết học còn chưa kết thúc thì nàng đã chạy như bay tới. Hướng Nhật quan tâm đến điều này, Thật sự trong lòng hắn bây giờ có chút thê thảm, bởi vì không biết cô gái trẻ này rốt cuộc biết nhiều hay ít.

Cách cổng trường chừng 10m, một đám 20 tên nhìn qua rõ ràng không giống người tốt đang tụ tập cùng một chỗ.

"Lão Đại, tại sao hắn còn chưa đến, ta sốt ruột lắm rồi!" Một tên thanh niên tóc vàng còn trẻ trong miệng ngậm điếu thuốc cằn nhằn.

"Đợi chút nữa nào, tụi học sinh đang đi ra, ta xem tên kia cũng sắp ra đến!" Một tên thanh niên nhàn nhạt nói xen vào, nhìn thoáng qua hình dáng đúng là đang rất kiên nhẫn.

"Con mẹ nó, nếu tên đó xuất hiện lão tử sẽ dạy nó một bài học cả đời không quên!" Tên thanh niên tóc vàng hung hản chưỡi.

"Tiểu Kim, cẩn thận lời nói, phải biết giữ mình!" Nghe thanh niên tóc vàng tào lao, tên thanh niên bên phải chay mày, "Nhớ kỹ, đừng xuống tay nặng quá, chúng ta chỉ cần chiếu cố hắn một chút là đủ rồi, ngươi đừng làm cho gặp cái gì phiền toái, chỉ nên làm cho đủ để tàn phế."

"Ta biết rồi, lão Đại!" Tên thanh niên tóc vàng làm ra vẻ biết chuyện, nhưng trong mắt lộ ra thần sắc chuyện này có chút không đúng, đột nhiên nhớ tới cái gì, hưng phấn tột độ tức giận lên tiếng: "Nhưng nói thật, lão Đại, công việc lần này thật sự là đơn giản lắm! chính là ông chủ cho tiền chúng ta lại rất nhiều, mẹ nó. Nếu sau này mỗi ngày đều có chuyện tốt như vậy thì phát tài rồi!"

"Chỉ biết nghĩ tới chuyện tốt, chúng ta bây giờ chĩ hy vọng ông chủ cung cấp thông tin chính xác về người đó, tên đó thật sự chỉ là một người bình thường! Nếu hắn có bối cảnh không nhỏ, có thể nói chúng ta lấy tiền rồi nên đi càng sớm càng tốt". Thằng mụn rồi bình tĩnh nói, giữa trán hiện ra một chút lo lắng. Nếu không phải ông chủ đã từng hợp tác hắn vài lần, thì hắn sẽ không dại dột khi chưa kịp tìm hiểu tư liệu thật sự của mục tiêu trước khi xuống tay đâu!

Nhưng thật ra tên thanh niên tóc vàng cũng chẵng có một chút giác ngộ: "Chắc là không có khả năng đó, Mã tiên sinh và chúng ta là chỗ thâm giao, sẽ không hại chúng ta đâu!"

"Hy vọng là thế!"

"Được rồi, lão Đại, hình dáng người đó ngươi chắc chắn là nhớ kỷ không?" Thanh niên tóc vàng đôt nhiên có chút kích động kêu lên.

"Sao vậy, Tiểu Kim?"

"Lão Đại, ngươi nhìn xem người kia có đúng không?" Thanh niên tóc vàng chĩ vào một người trẻ tuổi trong đám hỗn tạp vừa mới xuất hiện tại cổng trường.

Thằng mụn ruồi nheo con mắt lại: "Mang mắt kính, tay phải đeo băng gạc, có thể nói là chính xác!"

Đọc truyện chữ Full