TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 132: Bắt được con cá lớn

Tên tóc vàng giơ tay múa chân, cầm đao trên tay vọt lên. Hướng Nhật nhếch môi khinh thường, cách cầm đao của đối phương thì thấy được đây chỉ là một đám rác rưởi, bùn lầy của xã hội, chỉ biết cầm chém lung tung thôi, lực thì thiếu, ra tay thì chậm.loại rác rưởi này mà sống tới bây giờ quả là một kỳ tích.

Tiếc thay, tên rác rưởi này không có nhận thức ra thân phận của mình, vẫn cầm đao lao tới, ánh mắt tràn đầy ác độc. Ý muốn đem người trước mặt chém ra thành mười tám khúc mới thỏa cơn giận.

Ban đầu, Hướng Nhật vốn chờ cho đối phương đến gần phạm vi tấn công thì mới ra tay, nhưng ánh mắt của tên rác rưởi này làm hắn tức giận thay đổi chủ ý, hắn không dễ dàng mà tha cho cái loại cặn bã này, trước mặt hắn mà có thái độ không kiêng nể, lại còn có chủ ý tranh giành đàn bà của hắn. Cho nên, không chút ngại ngùng lao lên phía trước tung ra một cước đá từ dưới lên.

"Bốp'' một tiếng.

Thằng tóc vàng bay thẳng lên, không phải bay về phía sau mà là bay thẳng lên trời.!

"Được bay" lên cao chừng bốn năm thước, hết lực bay rồi ngừng lại, rồi đột ngột rơi thẳng xuống đất.

"Rầm!" Thân thể hắn rơi ngay mặt đất gây ra một tiếng động thật nặng nề. Thằng nhóc tóc vàng nặng nề rớt xuống đất, cả người hôn mê, bị trúng một cước nghiêm trọng đến nỗi một tiếng rên cũng không thốt ra được.

Mười mấy tên còn lại bị chấn động bởi tình cảnh này. Lý trí nói cho bọn họ biết đây không phải sự thật, nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt như thế, chẳng lẽ là ảo giác hay sao? Lúc bắt đầu, bọn chúng nghĩ rằng thu thập cái thằng bốn mắt tàn phế kia là chuyện dễ như trở bàn tay! Chỉ một thằng tóc vàng thôi cũng đủ. Thậm chí lúc thấy thằng tóc vàng vung đao chém tên bốn mắt, trong đám có đứa ko đành lòng, nói chi một đám cùng lên. Bọn chúng cũng là những người hiểu rõ cá tính của thằng tóc vàng, nó xuống tay cực kì độc ác, ai đắc tội với nó xem như tàn phế cả đời.

Nhưng việc phát sinh tiếp theo sau đó nằm ngoài dự đoán của bọn chúng. Tên tóc vàng chẳng những không đắc thủ, ngược lại bị tên bốn mắt nhìn không có chút sức lực kia đá bay. cả đám ko khỏi suy nghĩ - đang đóng phim chăng? Mọi người trong lòng đều nghĩ như thế, bởi vì ngoại trừ lý do đó ra thì không thể tìm được một câu trả lời nào khác. Chẳng lẽ muốn cho bọn chúng tin rằng người trước mặt là súp pờ men đang giả trang để đóng phim chăng? Cái này.so với đóng phim còn khó tin hơn.

Thằng mụn ruồi thì khỏi nói, đầu hắn bây giờ đang rất hoảng sợ. Người khác có thể không biết nhưng hắn lại rất rõ, có thể nói một đại võ sư cũng không thể nào đá một người thân cao 1m80 nặng gần 75kg bay lên giữa không trung như vừa rồi, nếu nói bị đá bay ra phía sau bốn hay năm mét thì còn có thể.

Hơn nữa nhìn tên bốn mắt kia cũng không phải là võ sư võ xiếc gì, hắn chỉ là một tên sinh viên gầy còm ốm yếu, lại đá bay người to con như vậy. Cuối cùng thì hắn hiểu được vừa rồi tại sao đối phương có thể bình tĩnh đến vậy, không phải là trì hoãn thời gian để tìm kế thoát thân, mà là trong mắt y bọn hắn chỉ sợ cũng không bằng con kiến, muốn giết là giết! Thử hỏi một con sư tử có bao giờ mười con kiến bị dọa cho sợ chưa? Dĩ nhiên là không.

Sở Sở và Thạch Thanh sắc mặt vẫn như thường, không có biểu hiện đặc biệt gì. Đối với hai nàng mà nói, tên này vốn đã ko phải người a.

"Mấy vị, muốn tiếp nữa không?" Hướng Nhật rất hài lòng với chính mình, nhìn sang mấy tên nhóc đã hoàn toàn bị mình khủng bố, khẽ nhếch môi cười mỉm.

"Chúng ta nhận thua!" Thằng mụn ruồi cũng còn đầu óc, biết phân biệt nặng nhẹ, nhưng trong lòng hắn thì đang đem tổ tông ông bà già mười tám đời của nhà họ Mã ra mà thăm hỏi, đặc biệt là đàn bà.

Khó trách tên họ Mã kia lại hào phóng đến như vậy, đánh gãy một chân liền cho ngay mười vạn. Thì ra đã biết mục tiêu là tên biến thái dị thường, nhưng mà lại không thèm cảnh báo cho bọn họ biết một chút, chẳng lẽ muốn mượn dao giết người? Thật ra thì.không phải tự nhiên hắn nghĩ như vậy, do quan hệ làm ăn với tên họ Mã đã lâu, đương nhiên biết tên này không tốt lành gì, có lẽ nghĩ bọn hắn có ngày sẽ uy hiếp y, nên tính lợi dụng chuyện này để giết người diệt khẩu.

Được lắm! Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.

Nhưng.thật ra thì.cái tên họ Mã đúng là bị oan, hắn ta nào biết lưu manh có sức mạnh biến thái như vậy, sở dĩ ra giá cao như vậy hoàn toàn là do lần bị xỉ nhục trong quán ăn, nghiêm trọng đến nỗi làm hắn như mất đi đầu óc, trở thành như trẻ con mà ra một cái giá ngu ngốc là mười vạn cho một cái chân.

Thằng mụn ruồi hoàn toàn không biết đến chuyện đó, hắn chỉ nghĩ tên họ Mã bình thường keo kiệt bủn xỉn, nay đột nhiên xuất ra nhiều tiền như vậy chỉ cho một "nhiệm vụ nhỏ nhặt", điều này khiến cho hắn càng tin chắc vào phán đoán của mình.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng lý do để thoái thác, thằng ku mở miệng nói trước trong lúc đối phương vẫn không nói gì: "Anh có muốn biết ai là người thuê bọn này làm loại chuyện này ko?"

"Có phải là thằng con chó họ Mã mướn bọn mày làm chuyện này không?" Hướng Nhật vừa cười vừa nói, biết đối phương đã bị mình hù dọa tới nỗi teo chym. Nếu không thì cần gì phải đem chuyện như vậy nói với mình.

Thật ra thì.Hướng Nhật cũng không muốn ra tay, mặc dù giải quyết đám bùn lầy của xã hội này chỉ là chuyện, nhưng hắn sợ lỡ có chuyện gì làm tổn thương đến một trong hai người đàn bà của hắn, vậy thì có đập đầu khóc lóc van xin cũng ko được.

"Không sai! Chính là hắn!" Thằng này nghiến răng nói, bây giờ hắn ta càng tin vào suy nghĩ của mình. Bởi vì từ vẻ mặt của đối phương, người này sớm đã biết tên họ Mã gì cũng tìm người gây phiền toái, nên khi nghe mình nói cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Hận ý trong lòng càng lúc càng nhiều, hắn quyết định trả thù tên họ Mã kia: "Vậy anh có muốn biết hắn có những "chuyện tốt" gì không?"

"Sao?" Hướng Nhật hơi động tâm, hắn vốn nghĩ chuyện tới đây ngừng cũng được rồi, dù sau thì tên họ Mã cũng từng học cùng trường. Bây giờ có thể biết thêm một số "việc tốt" của hắn, đúng là ko cầu cũng lại được.

"Hắn là một kẻ bán ma túy!" Chỉ câu nói đầu tiên đã làm Hướng Nhật chấn động, không ngờ cái tên bạn học ngày xưa lại còn.có một sự nghiệp "vĩ đại" như vậy.

"Còn gì nữa?"

"Hắn lợi dụng học sinh để đi giao ma túy cho hắn. Theo tôi biết, người bạn giàu có của anh hiện đang khống chế một số học sinh giúp tiêu thụ ma túy."

Nghe đến hai mắt Hướng Nhật sáng rỡ: "Ngươi nói đều là sự thật sao?"

"Đều là sự thật!"

Ngay lập tức, thằng này ko do dự đem tất cả chuyện tốt lành của " anh bạn nhà giàu" kể lại cho Hướng Nhật nghe khiến cho hắn phải há hốc mồm. Ngay cả Sở sở và Thạch Thanh bên cạnh cũng cực kỳ phẫn nộ trước những việc tên họ Mã gây ra, đây là một " Cách làm giàu trên sự đau khổ của người khác" khiến mọi người vô cùng căm hận.

"Con mẹ nó! Bắt được cá to rồi!" Hướng Nhật hưng phấn reo lên. Đương nhiên hắn có lý do để hưng phấn, bởi vì hắn đang lo không có cách nào để lấy lòng nữ sĩ quan cảnh sát xinh đẹp, nhưng cái này đã dâng đến cửa thì.

Đọc truyện chữ Full