TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ

"Tiểu Thanh, em không thể nhẹ tay chút sao?" Hướng Nhật để tay ra sau đặt ở trên mông của đồ đệ, vẻ mặt cười khổ. Bây giờ là tiết học đầu tiên của buổi chiều, lưu manh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, phải tận hưởng một chút cảm giác mềm mại. Chỉ có hắn quên một điều, đồ đệ bây giờ không còn là một người dịu dàng như xưa, công lực "Cửu âm bạch cốt trảo" không kém so với Sở Sở, thậm chí còn hơn nữa! Một trảo xuất ra, làm cầm thú sư phụ đau đến nhếch miệng...(cuối cùng là có đau ko nhĩ?)

"Sư phụ!" Thạch Thanh có chút xấu hổ thấp giọng kêu lên, đồng thời tăng thêm lực ở tay: "Anh không thể tập trung nghe giảng sao?"

"Thử tay.thử tay một chút." Hướng Nhật cười cười, tiếp tục bộ mặt đau khổ: "Tiểu Thanh, em không thể bỏ tay ra sao? Cái này dễ làm người khác hiểu lầm lắm đó!" Nói xong, vẻ mặt hắn càng trở nên mờ ám.

Thạch Thanh cúi đầu kêu lên một tiếng, chỉ khi người này nhắc nhở, nàng mới phát hiện tư thế hiện tại có chút mập mờ, cả người nàng bây giờ nằm gọn trong lòng hắn, mà tay cũng đang " tình cờ" đặt ở dưới bàn, hoạt động liên tục, những người không biết cứ tưởng rằng tay nàng đang đặt ở vị trí " đặc thù" nào đó. Cũng may lưu manh vì muốn " Kiếm chút cháo" nên đã chọn chỗ ở góc phòng, lại ít người, hơn nữa đang trong giờ học, mọi người tập trung nghe giảng nên chẳng có ai chút ý đến " tình huống " trên này.

Dù vậy như Thạch Thanh vẫn đỏ mặt, định rút tay về nhưng ko ngờ đã bị cầm thú sư phụ nắm chặt.

"Thật đẹp!" Hướng Nhật trầm trồ khen ngợi, vừa nói vừa kéo bàn tay nhỏ nhắn đặt ở trước mặt cẩn thận quan sát. Trước kia quả thật không chú ý tới, mặc dù đồ đệ có tập võ nhưng trên tay không chút thô ráp nào, ngược lại còn mềm mại so với người khác hơn, da mỏng đến nỗi có thể thấy cả mạch máu bên trong, hơn nữa mười ngón tay ngọc thon dài này làm cho người khác không khỏi cảm thán đây ko phải là một đôi tay mà là một kiệt tác nghệ thuật. Chỉ có đầu óc " Đen tối" của lưu manh ko nghĩ vậy, hắn nghĩ rằng khi mấy ngón tay này nắm lấy bộ phận "đặc biệt" chắc sẽ làm nó căng to ra.không biết lúc đó sẽ " phê" đến mức nào? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật cảm thấy máu khắp nơi đều chạy về " thằng em", như muốn nổ tung ra.

"Sư phụ, anh muốn làm gì?" Thạch Thanh đỏ mặt xấu hổ, không biết tại sao sư phụ cầm thú lại nắm lấy tay nàng, hơn nữa còn chảy nước miếng, chẳng lẽ bởi bữa trưa bị cắt khẩu phần nên hiện tại nhìn bàn tay mình liền nghĩ tới món nào đó?

"À, không có việc gì!"

Hướng Nhật nhanh chóng lau phi tang chứng cứ, thay bằng bộ mặt nghiêm túc: "Anh chỉ đang cảm thấy kỳ quái, tay của Tiểu Thanh lớn lên lại có thể đẹp như vậy?"

"Thật sao?" Nghe đối phương nói xong, Thạch Thanh tuy trên mặt có chút nhăn nhó, tuy nhiên trong lòng lại có chút mừng thầm, tay của mình lại có thể khiến sư phụ cầm thú mê mẩn như vậy, xem ra sau này phải bảo dưỡng tốt mới được.

"Đương nhiên! Chẳng lẽ em không biết tay của em hấp dẫn mê người cỡ nào à? Anh nhìn thấy mê chết đi được!" Nhìn ánh mắt vui mừng của đồ đệ, Hướng Nhật tự nhiên sẽ không tiếc lời ca ngợi, hàng động tiếp theo lại càng nằm ngoài dự liệu của Thạch Thanh, hắn bàn tay ngọc ngậm vào trong miệng.

"A." Thạch Thanh hoảng hốt la một tiếng, cảm thấy ngón tay mình được đưa vào một cái động ẩm ướt, cơ thể phản ứng muốn rút tay về nhưng bị đối phương nắm chặt, căn bản là nàng ko thể nhúc nhích.

Lưu manh thấy âm mưu thành công nên miệng càng mút không ngừng, giống như ăn một cây kem lớn, mút năm ngón tay của nàng đến mấy lần sau đó mới miễn cưỡng nhả ra, đắc ý nói: "Đây là trừng phạt em vừa rồi dám nhéo anh!"

"Sao có thể như vậy được?" Thạch Thanh bây giờ nhìn như người vợ nhỏ bị " ăn híp ", sững sờ nhìn chất lỏng trong suốt ở năm đầu ngón tay.

Hướng Nhật dường như cũng không nhìn thấy vẻ mặt u uất của đồ đệ, mập mờ nói: "Tiểu Thanh, em biết không? Thật ra anh muốn "ăn" nhất không phải là ngón tay của em, mà là." Nói tới đây, Hướng Nhật liền dừng lại, chỉ có ánh mắt háo sắc thì nhìn.hai gò ngực hấp dẫn của đồ đệ.

Thạch Thanh vốn còn có chút ngây thơ nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt dâm đãng của sư phụ cầm thú liền biết hắn ám chỉ muốn "ăn" chỗ "đó" của mình, tức thời vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Sư phụ, anh thật là.vô sỉ!"

Hướng Nhật lập tức làm ra vẻ mặt xấu hổ: "Em khen anh như vậy quả thực càng khiến anh xấu hổ đó!"

Thạch Thanh nghe vậy hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức, nhưng mới vừa rồi sự "trừng phạt" của sư phụ cầm thú làm nàng vẫn còn rất ấn tượng, hơn nữa nói gì thì nói giáo viên trên bục cũng đã chú ý tới động tĩnh của hai người bên này, do đó nàng không dám lỗ mãng, chỉ có thể để sư phụ cầm thú tùy ý đánh giá bộ phận mẫn cảm của mình.

Nhưng Hướng Nhật dường như không bỏ qua cho nàng, tiếp tục nói: "Tiểu Thanh, anh nhớ không nhầm hình như em rất sợ ma, để đêm nay anh ngủ với em có được không?"

Đây là "trả thù" lúc trước đồ đệ lấy lý do này mượn cô nàng Sở Sở một đêm, làm hại hắn suýt nữa bị dục hỏa thiêu đốt, liền lợi dụng lúc này "trả thù" một ít.

"Không được." Thạch Thanh lập tức hoảng hốt từ chối. Thực ra, nàng đúng là sợ sư phụ cầm thú đêm nay lại tập kích nàng, nói đúng ra, nàng còn chưa có chuẩn bị tốt tình thần.

"Không được à?" Hướng Nhật nở một nụ cười có chút dâm tà: "Vậy em vào ngủ cùng anh, thật ra thì.anh cũng chẳng khác gì em, anh rất sợ ma!"

Thạch Thanh nhất thời tức giận: "Anh không phải đã cùng ngủ.với Sở Sở rồi sao?"

"Sở Sở?" Hướng Nhật nụ cười càng thêm đểu: "Nói thật đi Tiểu Thanh, có phải mỗi đêm em đều để tai lên tường ko?"

Mặc dù không biết để "tai lên tường" nghĩa là gì, nhưng Thạch Thanh cũng có thể đoán sơ sơ được, lập tức đỏ mặt, tim đập nhanh bất ngờ: "Không, không có."

"Thật sao?" Hướng Nhật càng lúc càng cảm thấy việc đùa giỡn đồ đệ là một việc làm khiến thể xác cùng tinh thần sung sướng, nhìn vẻ mặt đồ đệ lúc này hận mặt đất ko có một cái lỗ để chui xuống thì trong lòng hắn có chút hả hê. Da mặt đồ đệ thật sự là quá mỏng, nếu có một ngày bắt gặp hắn và Sở Sở đang "hành sự" thì nàng sẽ như thế nào?

Đọc truyện chữ Full