Khi Dương Minh có một vấn đề khó khăn gì, người đầu tiên mà hắn nghĩ đến sẽ là Tôn Khiết, vô luận như thế nào, thì trong những người con gái bên cạnh hắn, chỉ có Tôn Khiết là người có đầu óc nhất, nhưng cũng nguy hiểm nhất.
Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận còn nhỏ, mà tính cách của Tiếu Tình quá hiền lành, không thể kêu nàng bày âm mưu quỷ kế được, còn Vương Tiếu Yên thì lại quá bá đạo, chẳng cần phải chơi quỷ kế làm gì, cho nên, người có năng lực trong phương diện này, rốt cục chỉ có một mình Tôn Khiết mà thôi.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt, vì Dương Minh không hy vọng những người con gái bên cạnh mình biết dùng âm mưu, nếu không, chưa kịp dùng với người ngoài mà đã dùng để đấu với người nhà, vậy không phải là phiền chết sao?
Dương Minh đi đến công ty của Tôn Khiết, thư ký của nàng cũng đã quen mặt Dương Minh rồi, cho nên không hỏi nhiều, để cho hắn đi vào văn phòng của Tôn Khiết.
Dương Minh gõ cửa, nghe thấy giọng nói của Tôn Khiết: "Mời vào!"
Đẩy cửa ra, đi vào bên trong, rồi thuận tay đóng cửa lại, bởi vì lúc đóng cửa làm ra tiếng động lớn, khiến cho Tôn Khiết nhíu mày ngẩng đầu lên, vừa định trách cứ thì lại thấy Dương Minh, nhất thời sửng sốt hỏi: "Dương Minh? Sao cậu lại đến đây?"
"Sao anh lại không thể đến? Nhớ em, nên đến thăm em" Dương Minh dõng dạc nói.
Tôn Khiết liếc nhìn Dương Minh một cái, hiển nhiên là không tin lời nói này rồi: "Giữ những lời ma quỷ này để lừa mấy cô nữ sinh đi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?"
Dương Minh cười gượng hia tiếng, Tôn Khiết rất là có lý trí, không dễ dàng bị những thứ bên ngoài tác động vào tư tưởng của nàng.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi? Nghẹn hoài không thấy khó tiêu sao?" Tôn Khiết thấy Dương Minh xấu hổ như vậy, mỉm cười nói.
"Ặc. đã bị em nhìn trúng rồi, lợi hại thật. tuy rằng con người của anh tương đối háo sắc, nhưng mà không đến nổi bị sắc làm cho điên cuồng, trong phòng làm việc của em cũng không thể tùy ý làm bậy được, buổi tối chúng ta trở về nhà đi." Dương Minh làm ra vẻ ngây thơ nói: "Tuy rằng nghe rất khó chịu, nhưng anh luôn là một con người chính trực, em đừng mê hoặc anh nha!" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói loạn một hồi, nhất thời dở khóc dở cười, trừng mắt nói: "Vậy được rồi, để buổi tối tính, bây giờ tôi phải đi họp!" Nói xong liền muốn đứng dậy.
Cho đến bây giờ, Dương Minh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó với Tôn Khiết, liên tục bị thất bại. Vốn dĩ định nói giỡn với nàng một chút, nhưng không ngờ lại bị nàng đạp cho một cái lọt xuống hố.
Tôn Khiết mỉm cười, nhàn nhã tựa vào ghế, nhếch đùi phải lên, gác lên chân trái, thoạt nhìn rất là mê hoặc, nhưng mà Dương Minh không còn dám nói giỡn nữa, ai mà biết hậu quả sẽ như thế nào?
Ngồi trên ghế salon, nhìn Tôn Khiết, nói: "Em yêu anh, anh có chút chuyện muốn thương lượng với em."
Nghe Dương Minh gọi mình là em yêu, khóe miệng Tôn Khiết giật giật, muốn phản bác, nhưng lại không nói gì, lẳng lặng ngồi yên đấy, ý bảo Dương Minh cứ tiếp tục.
"Cuối tuần này có một buổi triển lãm châu báu của hiệp hội châu báu Hoa Hạ." Dương Minh thu hồi lại vẻ mặt cười đùa, nghiêm nghị nói: "Công tác bảo vệ của buổi triển lãm lần này là do công ty Danh Dương phụ trách"
"Công ty của cậu, thật không?" Tôn Khiết đã biết thân phận của Dương Minh, cho nên cũng có thể đoán ra, ông chủ đứng phía sau Danh Dương chính là Dương Minh.
Dương Minh gật đầu, tiếp tục nói: "Đây là nhiệm vụ lớn nhất từ trước đấy giờ của công ty bảo an, nếu như có thể kết thúc hoàn mỹ, vậy thì công ty có thể phát triển lên được."
"Có vấn đề sao?" Tôn Khiết gật đầu nói: "Suy nghĩ của cậu đúng"
"Đương nhiên là c, nhưng không phải là vấn đề của anh." Dương Minh cười khổ nói.
"Không phải vấn đề của cậu thì đến tìm tôi làm gì?" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói vậy, cười như không cười nhìn Dương Minh.
Dương Minh xấu hổ, không ngờ lại bị Tôn Khiết bắt lỗi ngay trong câu nói của mình, cũng may là Tôn Khiết không ép người, vẫn chừa cho hắn đường lui, cho nên Dương Minh vội vã sửa lời: "Đương nhiên là không phải, ý của anh là, không có vấn đề thì anh không cần phiền não rồi! Anh có thể cùng em chơi 3P được rồi!"
Tôn Khiết nghe Dương Minh nói như vậy xong, không biết là tức giận hay là vì cái gì, mà liếc nhìn hắn một cái thật sắc bén, nói: "Nói chính sự đi!"
"À à." Dương Minh thấy Tôn Khiết mất hứng, cho nên vội nói: "Vấn đề nằm ở chổ là, buổi triển lãm lần này đều là những báu vật vô giá, hơn nữa bên hiệp hội kia cũng trao quá nhiều quyền hành cho bên Danh Dương, hầu như mọi chuyện đều ủy quyền cho Danh Dương giải quyết."
Dương Minh đem mọi chuyện nói cho Tôn Khiết biết.
Nghe Dương Minh nói xong, Tôn Khiết cũng lâm vào trầm tư, quả thật, buổi triển lãm lần này không tầm thường, bất luận là quản lý hay là vật phẩm trưng bày đều không tầm thường.
"Quả thật có vấn đề." Tôn Khiết ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh nói: "Lo lắng của cậu không phải là không có lý, cũng không tệ, xem ra cậu cũng không phải là loại đàn ông đầu óc ngu si tứ chi phát triển"
Dương Minh nghe xong, liền dở khóc dở cười: "Trong mắt em trước đây anh là người như vậy sao?"
Tôn Khiết che miệng cười, không nói gì cả.
Dương Minh đành phải tiếp tục nói: "Anh cũng biết là có chuyện, nhưng mà, vấn đề nằm ở đâu?"
"Vấn đề không chỉ có vài chổ" Tôn Khiết khẽ cử động, thay đổi thế ngồi thoải mái, nhưng mà, động tác này làm cho cặp ngực khổng lồ của nàng lúc lắc, khiến cho con mắt của Dương Minh không thể thay đổi vị trí được.
Nhìn thấy cặp" sắc nhãn" của Dương Minh cứ" dòm" chằm chằm vào ngực mình, Tôn Khiết ho khan hai tiếng nói: "Cậu có nghe hay không?"
"Nghe. Nhưng mà không cần con mắt, lổ tai nghe được rồi, không ảnh hưởng gì" Dương Minh quả thật là không muốn di đời ánh mắt đi chổ khác.
Tôn Khiết bó tay, nếu mà Dương Minh nghiêm trang thì không còn là Dương Minh nữa rồi, vả lại nàng cũng quen với cái thái độ của hắn, cho nên cứ mặc cho hắn nhìn: "Có cần" em" cởi nút áo ra cho nhìn không?"
"Không cần. để tối đi." Dương Minh chăm chú đáp: "Dù sao cũng đang ở trong phòng làm việc, để cho người khác nhìn thấy quản lý của mình múa thoát y thì không tốt"
Tôn Khiết có một xúc động muốn nhào lại cắn chết Dương Minh ghê, muốn bị đòn hả? Những lời này cũng nói ra được sao?
"Chỉ đùa chút thôi" Dương Minh nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tôn Khiết, vội vàng thu hồi lại cặp" sắc nhãn" của mình: "Anh cũng đâu có muốn nhìn đâu. e hèm. được rồi, em nói đi." Dương Minh thầm nghĩ, nếu mình thật sự muốn nhìn, còn cần phải cởi quần áo sao, trực tiếp nhìn là xong.
"Thứ nhất, chính là hiệp hội châu báu Hoa Hạ biết buổi triển lãm lần này có rất nhiều châu báu vô giá tham gia, cho nên không muốn gánh trách nhiệm, liền giao quyền lại cho Danh Dương, cứ như vậy, nếu có xảy ra vấn đề gì thì cũng là Danh Dương chịu trách nhiệm, cái này cũng là một trong những điều cậu suy nghĩ, nhưng mà, tôi nghĩ khả năng này không lớn"
"Thứ hai, đó chính là có người nào đó muốn hãm hại cậu, để những thứ châu báu quý giá ấy tham gia triển lãm, sau đó cho người lấy trộm, rồi Danh Dương của cậu phải chịu tổn thất, vô luận là bên trong hiệp hội có người lấy, hay là người ngoài vào lấy, như vậy thì thế nào đi nữa thì bên Danh Dương cũng sẽ phải đền bù tổn thất, cái khả năng này cũng lớn một chút, nhưng mà tôi nghĩ còn một khả năng nữa"
"Thứ ba, là có người có xích mích với công ty của cậu, muốn mượn cớ sinh sự, gây ảnh hưởng đến buổi triển lãm châu báu, như vậy thì danh tiếng của Danh Dương sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mà, khả năng này không tính là lớn, dù sao đụng đến hiệp hội châu báu thì cũng rất phiền phức" Tôn Khiết chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
"A." Dương Minh nghe Tôn Khiết cẩn thận phân tích xong, không khỏi sợ hãi, tuy rằng hắn có nghĩ đến điểm đầu tiên, nhưng cái thứ hai và thứ ba thì thật không ngờ đến, tuy rằng đầu óc của hắn bây giờ đã trưởng thành không ít, nhưng dù sao trong phương diện này cũng chỉ là lính mới, không được" nguy hiểm" như Tôn Khiết. Nếu quả thật đúng như Tôn Khiết phân tích, vậy thì Danh Dương thật sự gặp rất nhiều phiền phức!
Lấy từ bên trong là khó phòng bị nhất, tuy rằng có tăng nhiều người, thì cũng thể đỡ nổi trộm cắp bên trong hiệp hội châu báu được?
"Vậy trong ba điểm này, cái này có tỷ lệ cao nhất?" Dương Minh hỏi.
"Thật ra ba điểm hoàn toàn có thể biến thành một điểm" Tôn Khiết chậm rãi nói: "Đó chính là có người thù oán công ty của cậu, muốn mượn cơ hội này để hại cậu, điểm này có thể nhận thấy được việc tổ chức buổi triển lãm tại Tùng Giang. Quả thật theo như lời cậu nói, Tùng Giang không phải là một thành phố lớn, thứ nhất không trực thuộc trung ương, thứ hai không phải là tỉnh thành gì, thứ ba càng không phải là một địa điểm du lịch. Hiệp hội châu báu Hoa Hạ vì sao lại tổ chức buổi triển lãm tại đây? Cái này khẳng định là có chuyện"
"Cho nên, theo suy đoán của tôi, có người đã dùng tiền mua chuộc người của hiệp hội châu báu, làm cho hiệp hội phải tổ chức buổi triển lãm tại Tùng Giang, mà Tùng Giang chỉ có một công ty bảo an lớn là Danh Dương, cho nên, tất cả các gánh nặng này, tự nhiên sẽ rơi xuống đầu Danh Dương"
"Còn hại cậu thế nào, căn cứ theo suy đoán của tôi chính là trực tiếp trộm lấy, hoặc là lấy trộm từ bên trong, sau đó bắt cậu bồi thường, nếu cậu bồi thường không nổi, thì danh tiếng của Danh Dương không chỉ tụt dốc, mà cậu cũng sẽ không còn mặt mũi gì cả. Và nếu cậu có thể đền nổi, thì cũng phải chịu tổn thất rất lớn"
"Cho nên, hiệp hội đã giao hết quyền cho Danh Dương, bởi vì bọn họ không muốn chia xẻ trách nhiệm này"
"Đây là phân tích của tôi, ba điểm hoàn toàn có thể hợp thành một, như vậy, mục đích của đối phương cũng rõ ràng hơn nhiều"
Dương Minh không ngờ Tôn Khiết lại suy nghĩ sâu sắc như vậy, chỉ trong một thời gian rất ngắn mà đã có thể đoán ra được ý đồ của đối phương! Hơn nữa, phân tích của Tôn Khiết trên cơ bản vô cùng có đạo lý.
"Thì ra là thế!" Dương Minh gật đầu, chân thành nói: "Tiểu Khiết yêu đấu, cảm ơn em, em thật lợi hại!"
Tôn Khiết hiếm khi nào nghe Dương Minh nói chuyện khiêm tốn như vậy, không khỏi bật cười đắc ý: "Biết là tốt rồi, về sau đừng chơi âm mưu quỷ kế trước mặt tôi là được, giả dạng làm người khác tìm tôi nói chuyện phiếm, loại chuyện ngu ngốc này đừng nên làm nữa"
Dương Minh cười khổ một tiếng, thật không ngờ chỉ một ke hở thôi mà Tôn Khiết có thể lôi ra thân phận thật của mình, chứ nói chuyện với Triệu Oánh một thời gian lâu như vậy, mà nàng đâu có biết gì về thân phận thật của hắn đâu?
"Nếu đã đoán được ý đồ của đối phương, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Bây giờ cho dù Dương Minh đã đoán được ý đồ của đối phương, nhưng mà vẫn chưa nghĩ ra đối sách thích hợp, dù sao thì Dương Minh vẫn chưa gặp qua trường hợp này.
"Chúng ta cái gì? Có quan hệ gì với tôi? ' Tôn Khiết hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là có, anh là chồng của em, anh gặp phiền phức, phải đền tiền, thì chồng nợ vợ trả!" Dương Minh nói.
"Hình như cậu có rất nhiều vợ mà? Các nàng nhiều người như vậy, có thể đồng tâm hiệp lực trả nợ thay cậu được mà" Tôn Khiết bĩu môi nói.
"Ặc. các nàng đều là người không có tiền" Dương Minh cười cười: "Cho đến đến lúc đó khẳng định là em lo"
Tôn Khiết nhướng mày lên, hiển nhiên là không tin Dương Minh nói rồi: "Nếu như cậu sợ thì thôi, không đứng ra tổ chức nữa, cùng lắm là bỏ tiền ra đền hợp đồng thôi, cũng không có gì"
"Vì một cái cây mà bỏ cả cánh rừng sao?" Dương Minh cười khổ nói: "Tất cả cái này chỉ là suy đoán của chúng ta, hơn nữa tránh được một lần thì còn tránh được lần hai sao? Nếu như vậy thì công ty khỏi làm ăn nữa"
"Nếu cậu đã quyết định, vậy thì hỏi tôi làm gì?" Tôn Khiết cười nói: "Nếu bọn họ không làm gì thì sẽ không có vấn đề, nếu như thật sự đúng như tôi suy đoán, vậy thì cậu." Tôn Khiết làm ra động tác cắt cổ.
Giết người? Dương Minh sửng sốt, không ngờ Tôn Khiết nói chuyện giết người này lại dễ dàng như vậy, liều mạng y như Vương Tiếu Yên.
"Nếu bọn họ dám ra tay, thì cậu cứ việc thoải mái" Tôn Khiết nhàn nhạt nói: "Đương nhiên, nếu không phải là bất đắc dĩ, cũng không cần phải giết người, cậu bắt được người của họ, nắm được nhược điểm của họ, đương nhiên sẽ có thể đàm phán với họ. Giữ người đòi tiền chuộc, bọn họ cũng không thể làm gì, nếu thật sự làm lớn chuyện, thì bọn họ sẽ không có lợi, cho nên cậu hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để lấy tiền của bọn họ"
Dương Minh nghe Tôn Khiết nói xong, âm thầm cắn lưỡi, cô nàng này ngực to nhưng não không hề nhỏ, thật ra còn ghê gớm hơn cả mình! Biện pháp này mà cũng có thể nghĩ ra!
"Chỉ cần quản lý nghiêm mật, canh giữ đống châu báu đó cẩn thận, thì hẳn là không có vấn đề chứ?" Tôn Khiết nghe xong liền liếc nhìn Dương Minh nói: "Nếu như mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, thì cậu thật sự làm tôi thất vọng rồi"
Làm em thất vọng, em cũng đâu có nắm chắc mọi chuyện đâu? Dương Minh nghe xong không khỏi cười khổ, tuy rằng Dương Minh có thế lực rất lớn tại Tùng Giang, nhưng vẫn không nắm chắc được 100% nữa là, trừ phi là dùng dị năng quan sát tình huống của buổi triển lãm 24/24 thì được, nhưng mà cái này là điều không thể rồi!
"Người đàn ông của tôi còn kém hơn tôi, vậy thì tôi yêu hắn làm cái gì?" Tôn Khiết nhún vai nói: "Cái này coi như là một cuộc khảo sát năng lực của cậu, nếu như thất bại thì đừng mong rằng sẽ được 3P 4P gì nữa, không có lần thứ hai đâu"
Dương Minh nghe xong, trên trán đầy mồ hôi luôn, cô nàng Tôn Khiết này còn mạnh hơn mình nữa, mình tối đa cũng chỉ muốn 3P thôi, còn nàng dám nghĩ đến cả 4P, đúng là vô địch! Xem ra mình chỉ phải cố gắng thôi, nếu không, ngay cả 2P cũng không có nữa là.
Dương Minh tin rằng Tôn Khiết nói được là làm được, với cá tính mạng mẽ của nàng, sẽ không cho phép người đàn ông của mình là một phế vật, điều này Dương Minh cũng hiểu.
Từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình cường thế, chính cô ta cũng rất cường thế, cho nên không thể chấp nhận được một người đàn ông yếu kém.
"Vậy em tắm rửa sạch sẽ chờ anh đi" Dương Minh thầm nghĩ, cho dù lần này phải liều mạng cũng phải hoàn thành chuyện này.
"Mạnh miệng lắm" Tôn Khiết bĩu môi nói: "Mong rằng thật sự làm được!"
Tuy rằng trong giọng nói của Tôn Khiết có chút hời hợt, nhưng trong lòng lại rất chờ mong, Dương Minh là một người có năng lực, bởi vì có thể thâu tóm quyền lực của cả hai thành thị Cát Đốn và Tùng Giang luôn, không thể nói Dương Minh không có năng lực đượ.c
Tuy rằng Cát Đốn và Tùng Giang không lớn như Đông Hải,, nhưng mà cha cần đến mười năm để khống chế Đông Hải, trong khi Dương Minh còn chưa đến một năm nữa.
Cho dù là có nhân tố may mắn, nếu không có năng lực thì cũng không thể làm được, đây không phải là vấn đề mà may mắn có thể giúp được, cho nên nãy giờ nàng nói chuyện nhiều với Dương Minh, cũng là không muốn Dương Minh thất bại.
"Vậy mở mắt ra nhìn đi" Dương Minh tất nhiên là không chịu yếu thế: "Anh về trước, buổi tối tìm em"
"Buổi tối còn có một xã giao" Tôn Khiết nhìn thời gian rồi nói.
"Xã giao? Anh đi với em là được" Dương Minh dõng dạc nói: "Người bạn trai này thỉnh thoảng cũng nên lộ diện một chút chứ"
"Được rồi" Tôn Khiết sảng khoái gật đầu, buổi tiệc tối nay cũng chỉ là mấy người chị em có quan hệ làm ăn, quan hệ cá nhân cũng tốt, dẫn theo Dương Minh cũng không có vấn đề.
Dương Minh sửng sốt, không ngờ Tôn Khiết lại sảng khoái đáp ứng như vậy, còn tưởng rằng sẽ bị nàng từ chối chứ.
"Thế nào, không muốn đi?" Tôn Khiết thấy Dương Minh ngơ ngác, buồn cười hỏi.
"Đương nhiên là đi, buổi tối gặp lại" Dương Minh nói: "Buổi tối anh đến đón em"
"Sáu giờ đấy, sáu giờ đến dưới lầu công ty chờ tôi" Tôn Khiết gật đầu nói.
"Vậy anh đi trước, trở về kiểm tra lại tư liệu của buổi triển lãm đã" Dương Minh nói xong, liền chuẩn bị đứng dậy ra về.
"Chờ một chút" Tôn Khiết ngẩng đầu lên, ngoắc Dương Minh một cái.
"Còn có chuyện gì nữa? Muốn ôm một cái chào tạm biệt phải không?" Dương Minh quay người lại, đi đến phía trước.
"Ôm cái đầu cậu!" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, móc xấp ảnh trong ngắn tủ ra, ném lên trên bàn nói: "Ảnh của cậu đây, cầm về nhà làm kỷ niệm đi, để chổ tôi làm gì?"
Dương Minh buồn bực nhìn mấy tấm ảnh, vừa liếc xong liền biết được, thì ra thằng nhóc Tôn Chí Vĩ chụp hình mình và những cô bạn gái khác, nhất thời xấu hổ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1040: Người đàn ông có đủ tư cách yêu tôi
Chương 1040: Người đàn ông có đủ tư cách yêu tôi