TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1043: Party kinh biến

Trương Hiểu Đan là bạn học của Dương Lệ, Tôn Khiết biết nàng cũng thông qua Dương Lệ, nghe nói trong nhà cũng có chút thế lực, nhưng mà Tôn Khiết cũng không hỏi nhiều, bởi vì khi đã đạt đến trình độ như Tôn gia thì không cần phải hỏi thăm thân thế của người khác.

Tôn Khiết chỉ nghĩ Trương Hiểu Đan cũng được, không phải loại kiêu ngạo gì, cho nên mới tiếp xúc, còn Quách Kiện Siêu thì khỏi nói, mỗi lần gặp mặt đều là hắn tự động giành trả tiền, nếu hắn đã nguyện ý thì Tôn Khiết cũng không từ chối.

"Xin chào" Trương Hiểu Đan đứng dậy, vươn tay ra với Dương Minh: "Chị là bạn học của Dương Lệ, nếu em đã là em trai của Dương Lệ thì chị cũng là chị của em!"

"Được rồi, chào chị Trương" Dương Minh cũng cười hiền hòa gật đầu, giơ tay ra.

"Được rồi, Tiểu Đan, không nên tùy tiện nắm tay nam sinh" Người bạn trai ngồi bên cạnh Trương Hiểu Đan thấy Dương Minh muốn bắt tay Trương Hiểu Đan, lập tức nói.

"Lưu Lượng, anh sao thế? Người ta là em trai của Dương Lệ, em là chị, anh đừng nghĩ phức tạp như vậy chứ?" Trương Hiểu Đan nghe bạn trai của mình nói xong, nhất thời cảm thấy bực mình, nhíu mày nói.

"Cái này không nhất định, em xem Tôn Khiết còn lớn hơn em, nhưng cũng bị hắn dụ tới tay đó thôi" Lưu Lương cũng nói.

"Anh." Trương Hiểu Đan thấy bạn trai của mình nói chuyện ngang như cua, sắc mặt nhất thời không tốt, lần đầu tiên mang hắn đi ra ngoài, mà lại có xung đột nội bộ thế này? Thật sự rất mất mặt, lúc đầu Trương Hiểu Đan nghĩ rằng Lưu Lượng rất tốt, không ngờ rằng lại nhỏ mọn như vậy.

Dương Minh nghe Lưu Lượng nói xong cũng thấy mất hứng, Tôn Khiết lớn hơn hắn, cái này đúng hai trăm phần trăm, nhưng mà nói ngay trước mặt hắn làm cho hắn khó chịu, vì thế lạnh lùng nói: "Nếu sợ bạn gái của mình bị người khác dụ thì cất trong nhà làm cảnh luôn đi"

Dương Lệ thấy trong không khí có mùi thuốc súng, vội vã nói: "Được rồi, Tiểu Đan, Lưu Lượng cũng chỉ là lo cho bạn thôi!"

"Dương Lệ, em trai của cô thật không có tố chất, ăn với nói!" Lưu Lượng bĩu môi, ra vẻ bề trên nói.

Dương Minh thật sự rất là có xúc động muốn đấm vỡ mồm cái thằng đần độn này ghê, trên đời này còn sót lại một thằng đàn ông ti tiện như vậy sao? Cũng không biết Trương Hiểu Đan nhìn trúng hắn chổ nào.

"Ăn nói như vậy đó, thích thì nghe, không thích thì cút!" Dương Minh làm sao mà nhịn được? Đương nhiên là không nể mặt Lưu Lượng rồi.

"Mày nói cái gì đó? Nói lại coi?" Lưu Lượng cũng tức giận: "Dương Lệ, đừng trách tôi không nể mặt cô, là em trai của cô chủ động trêu chọc tôi, thật sự làm cho tôi bật mình, thì đừng trách tôi không khách khí!"

"Mày thích động thì cứ động!" Quách Kiện Siêu đương nhiên là người ủng hộ Dương Minh rồi, Dương Minh đã lên tiếng, hắn đương nhiên không thể tỏ ra yếu kém, trực tiếp phất tay nói: "Ở đây không ai hoan nghênh mày, mày cút con mẹ mày về nhà đi, cho rằng mày là siêu nhân mặc quần lót ngoài quần bó ở đây hả?"

"Hahaha!" Lời nói của Quách Kiện Siêu làm cho bạn gái của hắn Tống Tình bật cười.

Chuyện đã đến mức này, Lưu Lượng cũng trở nên xấu hổ vô cùng, bị Quách Kiện Siêu nói như thế, nhưng mà cũng đã nghe Trương Hiểu Đan nói qua, Quách Kiện Siêu có chút thế lực tại Tùng Giang, cho nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể nén giận.

Thấy Lưu Lượng không nói gì nữa, Dương Minh cũng lười phản ứng với hắn, lần này đến đây chủ yếu là vì Tôn Khiết, không nên vì hắn mà mất vui.

Quách Kiện Siêu lấy thực đơn đưa cho Tôn Khiết, Lưu Lượng lại làm ra vẻ ta đây, nói: "Tiểu Đan thích ăn khoai tây chiên, lấy một phần đi"

Quách Kiện Siêu nhất thời nhíu mày, nhưng mà Tôn Khiết đã khoát tay nói: "Được, vậy một phần khoai tây chiên"

Tôn Khiết trả thực đơn lại cho người phục vụ, lúc người phục vụ đẩy cửa ra, thì Dương Minh bỗng nhiên nhìn thấy trên người của Tôn Khiết có một điểm đỏ, Dương Minh cả kinh, vội vàng đẩy ngã Tôn Khiết qua một bên!

Đây là tia laze gắn trên súng! Cự ly càng gần thì điểm đỏ càng rõ ràng, khi Dương Minh ôm Tôn Khiết ngã xuống, thì tiếng súng cũng vang lên!

Không bắn trúng Tôn Khiết, nhưng lại trúng Lưu Lượng, làm cho hắn ta kêu lên thảm thiết: "A."

Sau đó, mấy người mặc âu phục màu đen xông vào phòng, đấm cho người phục vụ còn chưa kịp ra khỏi phòng một cái, làm cho hắn ngã gục xuống đất, nói: "Không được."

Chữ" cử động" còn chưa nói ra được, thì trong họng đã phát ra tiếng ú ớ rồi, sao đó chớp mắt ngã xuống đất, trên trán của hắn đã cắm một cái nĩa ăn!

Cò súng trong tay của hắn đã lọt vào tay của Dương Minh, tất cả mọi người đều sợ ngây người, Quách Kiện Siêu và Dương Lệ thì đỡ hơn, dù sao cũng đã thấy những chuyện nguy hiểm với Dương Minh rồi, nhưng mà Trương Hiểu Đan và Lưu Lượng thì khác, Lưu Lượng trợn tròn mắt ngã xuống đất, không biết là do quá hoảng sợ mà ngất hay là do bị súng bắn trúng làm ngất nữa.

Dương Minh dùng súng chỉ vào đầu một người, nhàn nhạt nói: "Người không được nhúc nhích hẳn là bọn mày"

Dương Minh thấy có người muốn bắn Tôn Khiết, vì thế vội vàng ôm lấy Tôn Khiết ngã xuống, tránh thoát một kiếp. Mà trong lòng hắn cũng âm thầm cảnh giác, vừa lúc mấy tên này xông vào, đã chụp lấy cái nĩa ăn trên bàn, ném thẳng vào ngay tên dẫn đầu, đồng thời đoạt lấy súng trong tay hắn.

Vốn, Dương Minh muốn dùng phi châm, để thử nghiệm hiệu quả của phi châm, nhưng mà người ở đây rất lộn xộn, Trương Hiểu Đan và Lưu Lượng thì vừa mới quen, tuy rằng Quách Kiện Siêu và Dương Lệ là người có thể tin được, nhưng mà Dương Minh cũng không muốn để lộ quá nhiều bí mật.

Đã sớm nghe nói Dương Minh rất là dũng mãnh, hôm nay vừa nhìn thấy, làm Quách Kiện Siêu vô cùng bội phục, cũng càng không dám có dị tâm chống đối Dương Minh nữa. Lần này Dương Minh giết người chỉ dùng đến cái nĩa, còn làm cho Quách Kiện Siêu kinh sợ hơn nữa, cái này khiến cho hắn còn chấn động hơn cả lần Dương Minh rút súng ra trước mặt Bạo Tam Lập.

Nhất là cái tư thế thoải mái của Dương Minh khi cầm súng chỉ vào đầu kẻ bắt cóc, không người nào có thể bắt chước được.

Thấy một tên đồng bọn đã chết, còn tên kia thì bị khống chế, tên thứ ba nhất thời không biết nên làm sao, muốn bắt người để trao đổi thì đã phát hiện ra, Tôn Khiết thông minh đã mang đám người Quách Kiện Siêu lui ra khỏi ghế, cách cửa rất xa.

Sự thông minh của Tôn Khiết cũng là do từ trong một gia tộc hắc đạo mà ra, đương nhiên là biết nên làm gì trong lúc nguy hiểm.

Lúc này, tên thứ ba không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lỡ chọc cho Dương Minh nổ súng thì hắn cũng không biết nên thế nào nữa, trong lòng tuy rằng rất căm hận Dương Minh, nhưng mà lại sợ Dương Minh nổ súng với" đại ca" của mình.

Bọn họ là ba anh em ruột, người bị Dương Minh ném nĩa vào đầu chính là lão nhị, cũng là lão nhị của người thứ ba! Thù giết anh lão tam đương nhiên là phải báo, nhưng mà lão đại vẫn còn đang nằm trong tay Dương Minh, hắn dám lộn xộn sao?

"Bọn mày là ai? Ai phái bọn mày đến?" Dương Minh không chút hoang mang, nhàn nhạt hỏi, nhìn thấy thế cục đã bị khống chế, Dương Minh âm thầm cười trừ.

"Muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời vô ích" Lão đại bị Dương Minh khống chế như cũng là một thằng đàn ông, mạnh mẽ nói.

"Lão đại. đừng." Lão tam khẩn trương nói: "Chúng ta chỉ nhận tiền làm việc, hà tất gì phải dùng mạnh ra thử?"

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Bởi vì lúc ba người này xông vào không có ai nhìn thấy, mà tiếng súng cũng đã bị tiếng nhạc ồn ào ở đây nuốt chửng, cho nên chẳng ai phát hiện ra.

Tiếng đập cửa này vang lên, làm cho bầu không khí ở đây trở nên căng thẳng, Dương Minh nhíu mày, lúc nào là ai gõ cửa? bất luận là chuyện gì, cũng đều có khả năng làm thay đổi thế cuc, cho nên Dương Minh cũng không dám bất cẩn.

Dù dị năng nhìn thoáng ra bên ngoài, là người phục vụ của Bất Dạ Thiên, thấy quen mắt, nhưng mà đã gặp ở đâu thì quên mất rồi.

Lão tam và lão đại sửng sốt, nhưng mà, lão tam cũng ý thức được, cơ hội đã đến! Lão tam liền nói: "Mời vào!"

Dương Minh tựa hồ ý thức được là lão tam giở trò, cho nên lập tức nói: "Không được vào!" Nhưng mà đã chậm rồi, cánh cửa phòng đã mở ra.

Bởi vì hồi nãy Dương Minh dùng dị năng nhìn ra bên ngoài, cho nên đã chậm hơn lão tam một chút, điều này làm cho Dương Minh hối hận vô cùng, không phải lúc nào cũng nên ỷ lại vào dị năng, nó đã làm lỡ đại sự.

Xem ra, sau này mình không thể ỷ lại vào dị năng được, nếu không sẽ dẫn đến kết quả ngược lại mong muốn.

Trầm Vũ Tích đến giờ thay ca, đang ở trong phòng thay đồ chuẩn bị ra về, nhưng mà, trong phòng thay đồ gặp được một chị em cũng đang chuẩn bị thay đồ để bắt đầu làm việc.

Cô gái này phụ trách lầu hai, mà phòng Tử Đinh Hương cũng ở lầu hai, mà Trầm Vũ Tích nghe thấy Dương Minh ở trong phòng này, cho nên trong lòng bắt đầu rục rịch.

Thiếu nữ đều thích mơ mộng, mỗi một cô bé lọ lem đều mong muốn tìm được bạch mã hoàng tử cho riêng mình, Trầm Vũ Tích cũng không ngoại lệ, nếu nàng có cơ hội tiếp xúc với Dương Minh, đương nhiên là không bỏ qua rồi.

Vì vậy liền đề nghị với cô gái kia rằng, đêm nay mình sẽ làm thay ca cho. Nhân viên đổi ca cho nhau thật ra rất đơn giản, chỉ cần hai bên đồng ý và được sự cho phép của quản lý là ok.

Cô gái kia được người ta làm việc miễn phí giùm, đương nhiên là vui vẻ đáp ứng, liền lấy đồ phục vụ ra đưa cho Trầm Vũ Tích, sau đó gọi điện thoại cho quản lý, rồi vui mừng hẹn với bạn trai.

Đọc truyện chữ Full