TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 143: Coi chừng ta ghen

Nhìn thấy rốt cuộc đã bỏ xa ả đàn bà giả dạng nam trang kia, Hướng Nhật mới dừng lại, liếc mắt thấy hoàn cảnh lúc này không khỏi cười khổ, thì ra do trốn tránh khỏi sự đuổi giết của An đại tiểu thư mà đã vô tình chạy tới quán ăn của Tiểu nha đầu, đoạn đường từ trường học đến đây ít nhất cũng phải 5,6 dặm.

Dù sao thì buổi sáng khi đi học cùng An đại tiểu thư chỉ ăn qua loa một chút, nãy giờ lo chạy trốn chắc tiêu hết mẹ rồi, ăn thêm một trận nữa vậy.

Nhưng ngoài sự suy nghĩ của Hướng Nhật, hắn vừa đi vào quán ăn thì gặp phải người đúng ra là không nên xuất hiện ở chổ này - nữ cảnh sát Thiết Uyển.

"Ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Thiết Uyển cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của lưu manh.

"Ta.đi ăn sáng." Hướng Nhật dừng lại một chút nói.

"Oh" Nữ cảnh sát lên tiếng, sau đó trầm mặc xuống. Hương Nhật thấy nàng trầm mặc cũng không tiếp tục mở miệng nói, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng đứng đó.

Nhưng, không khí im lặng vô cùng này cũng không duy trì được bao lâu. Từ trong phòng bếp đi ra Tằng Niếp vừa thấy lưu manh đại ca thì nhất thời hưng phấn chạy lại đón tiếp: "Ca, anh đã đến rồi?"

Còn đang nhìn nhau như tượng gỗ thì hai người bị tiếng nói làm bừng tỉnh, Thiết Uyển có chút bối rối tránh né ánh mắt của nam nhân, đem sự chú ý chuyễn qua chổ khác, ngay cả khi nghe Tiểu nha đầu gọi nam nhân cũng bỏ ngoài tai.

Hướng Nhật cũng hắng giọng một cái, dĩ nhiên là để che dấu sự xấu hổ vừa rồi, tiếp theo nhìn qua bên Tiểu nha đầu hỏi: "Nha đầu, tại sao ngươi không đi học, ta nhớ hôm nay là tuần năm mà đúng không?"

"Ai, đừng nói vậy!" Vốn trên mặt vẫn còn đang hưng phấn sau khi nghe hỏi như thế liền bật người de lại, giống như là bị ai đó giành lấy đồ chơi, giọng nói thêm phần cô độc: "Hiệu trưởng bọn em không biết đang bận cái gì, thông báo hôm nay được nghĩ, tuần sáu mới quay quay về. Chán thật, em còn định ngày mai cùng bạn học đi sở thú xem Tiểu Phi đó, hy vọng nó không có biến mất."

Mặc dù không rõ Tiểu nha đầu đang nói tới Tiểu Phi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng sở thú thì cơ bản là có xác định được, Hướng Nhật không khỏi buồn cười: "Đâu ai quy định thăm sở thú nhất định là phải ngày mai mới đi được? Không phải hôm nay ngươi có thể đi sao?"

"Vô ích - " Tiểu nha đầu rầu rĩ co tay lại, "Anh không biết à, Tiểu Phi chỉ có tuần sáu mới thấy được, ngoài thời gian đó ra có muốn xem cũng không biết ở đâu mà xem"

"Có chuyện này à?" Hướng Nhật đối với Tiểu Phi nọ nỗi lên hứng thú, đang muốn hỏi chủng loại này ở đâu. Thì bên cạnh, nữ cảnh sát cáo từ một tiếng, chuẩn bị rời đi.

Hướng Nhật lập tức phản xạ tự nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay của nàng, khi nàng vừa quay đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ách.có thể cùng ta ăn sáng không?"

"Đúng rồi, tỷ tỷ, đại ca mới đến, sao lại đi vội như vậy!" Tằng Niếp cũng phát huy hết khả năng làm nũng độc quyền ra giữ lại.

"Ta."Thiết Uyển muốn nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng thấy trong mắt nam nhân có vẻ cầu khẩn thì trong lòng mềm nhũn ra, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

"Thật lá tốt quá!" Tiểu nha đầu nhất thời cao hứng hai chân loạn lên, lập tức dọn lại cái bàn gần nhất cho hai người ngồi xuống. Thật ra thì cô nàng đang còn tưởng rằng hai người mâu thuẫn nhau cái gì đó, biết được việc này coi như là giúp họ đi. Hơn nữa cảnh sát tỷ tỷ kia cũng không đáng ghét, cho dù nàng cùng lưu manh đại ca có gì mập mờ cũng có thể tha thứ được.

"Đại ca, anh muốn ăn cái gì?" Tất cả bề bộn đã được dọn dẹp xong, Tiểu nha đầu mới lấy lòng hỏi.

"Tùy ý ngươi, có thể làm no bụng, bất quá nếu có đùi gà, ức gà thì càng tốt." Hướng Nhật đối với thực vật không sành, nhưng thịt luôn là thứ khoái nhất.

"Buổi sáng mà ăn mấy thứ này coi chừng tiêu hóa không tốt đó." Tiểu nha đầu đối với mấy món điễm tâm của hắn không cho là đúng, "Như vậy đi, nếu anh không biết thì em sẽ giúp anh chuẩn bị há, em sẽ tự mình vào bếp. Vừa rồi tỷ tỷ đã ăn, cũng khen rất ngon đó. Vừa nói, Tiểu nha đầu mặt mài hối hả, loạng choạng chạy vào bếp.

Hướng Nhật nhìn bóng lưng cô nàng có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiểu nha đầu này mà dịu dàng như vậy thì chắc có điềm chẳng lành rồi. Quay đầu nhìn lại, phát hiện nữ cảnh sát đang nhìn mình cẻ mặt khác thường, Hướng Nhật sắc mặt biến đỗi, bối rối giải thích liền: "Cái này là do ta giúp tiểu nha đầu trị một người, bây giờ hiểu lầm của nàng đối với ta đã bị tiêu trừ, cho nên nàng gọi ta là Đai ca đó"

Thuyết Uyển không phải hoài nghi hắn cùng Tiểu nha đầu kia có quan hệ gì không minh bạch, chỉ lấy làm kì quái là tại sao hai người bọn họ lúc nào đã trở nên thân mật như vậy. Nghe nam nhân giải thích xong, mặc dù không có cảm nhận gì khác, nhưng lại cảm thấy phân vân trong lòng, chứng kiến bộ dạng đối phương hối hả giải thích, rõ ràng là cực kỳ để ý đến mình, nhưng giọt nước đã tràn ly sao có có thể thu lại được?

"Tiểu Uyển, ngươi sao vậy?" Thấy nữ cảnh sát không nói gì, Hướng Nhật trong lòng cảm thấy bất an, hắn hiện đang sợ chính là bị đàn bàn hiểu lầm, nhất là đối với nữ cảnh sát đối với mình đã mất đi tin tưởng trước mặt.

"Không có việc gì". Thiết Uyển lắc lắc đầu, ngừng suy nghĩ quay lại thực tế, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Chuyện hôm đó.ngươi có cùng Sở Sở giải thích rõ ràng chưa?"

Hướng Nhật biết nàng đang hỏi về chuyện hôm đó tại bệnh viện Sở Sở tự nhiên bỏ đi, cũng không dấu diếm nàng, hơi hớn hở nói: "Nàng bây giờ đã trở về rồi"

"."Thiết Uyển lại trầm mặc một trận, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Hôm đó tại ta, nếu không phải ta nói."

"Không!" Hướng Nhật lên tiếng cắt đứt lời nàng, giọng nói càng trầm thấp hơn: "Sở Sở với ngươi, ta đều không bỏ ai, trừ khi ta chết đi!"

Thiết Uyển trong lòng run lên, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng loạn lên, lập tức chuyễn đề tài: "Được rồi, ngày hôm buổi tối.ngươi có khỏe không?"

"Ta không có việc gì, chỉ là đụng phải hai con chó điên thôi" Hướng Nhật biết là chuyện tối hôm qua không thể dấu được nữ cảnh sát, thật ra thì hắn cũng không có ý định dấu diếm nàng.

Trên dưới đánh giá nam nhân một hồi, sau khi xác nhận hắn không có việc gì, Thiết Uyển tiếp tục hỏi, "Tại sao ngươi lại gặp phải bọn sát thủ này?"

"Có thể là bởi vì.nguyên nhân là do nữ hoàng kia?" Hướng Nhật nói quả quyết, thật ra thì trong lòng hắn đã sớm biết chuyện này.

"Chính là nàng sao?" Thiết Uyển sừng sốt, nhưng liền phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ về hắn, tự nhiên lại dính đến mấy chuyện bất trắc này, trong lòng vì nam nhân mà lo lắng không thôi, một chút tin tức này chính là nghe được từ miệng của nữ hoàng tóc vàng, loại sinh vật máu lạnh này đều đã trải qua đặc thù huấn luyện. Mặc dù lưu manh quả thật thực lực cường đại, đã thấy hắn ba quyền đánh sập vách tường nhưng bỡi vì thế mà xương cốt bị đứt đoạn Thiết Uyển chí biết hắn cuối cùng cũng chỉ là người bình thường, đụng tới vũ khí hiện đại cũng quá là nguy hiễm. Bằng chứng là buổi tối hôm qua, hai tên sát thủ kia chỉ là cầm súng lục, nếu như trên tay chúng chính là súng tự động, vậy.Thiết Uyển không dám nghĩ tới.

"Không bằng.ngươi ở cùng ta đi, được không?" Không kịp suy nghĩ, nữ cảnh sát liền nói ra những lời này. Sau khi lời vừa thoát ra, nàng mới biết mình vừa nói cái gì, trong lòng không khỏi xấu hổ, nhưng đồng thời lại đang chờ đợi.

"Không được." Hướng Nhật miễn cưởng cự tuyệt, sự thật thì những lời nữ cảnh sát vừa thốt ra hắn thật sự cảm thấy xúc động rất muốn ở cùng nàng sau mọi chuyện xãy ra, nhưng hắn lập tức bỏ đi cái ý niệm hấp dẫn này trong đầu. Nữ cảnh sát mặc dù đang ở chổ có động đảo bảo vệ có vẻ an toàn lắm, nhưng Hướng Nhật không dám khẳng định mấy tên sát thủ có biến thái cuồng sát lao vào không. Hơn nữa hắn còn băn khoăn chuyện khác, Sở Sở vừa mới trở về thì mình lại cùng nữ cảnh sát ở chung, vậy sau này thật sự là khó giải thích rồi.

"Vậy thì.ngươi nên cẩn thận nhiều hơn đó, có chuyện gì thì gọi điện cho ta." Thiết Uyển làm bộ bình tĩnh nói, nội tâm cũng đang thất vọng vô cùng, thậm chí còn có một loại cảm giác chua xót nữa.

"Uhm." Hướng Nhật gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Tiểu Uyển, nữ hoàng ngoại quốc kia bây giờ ở đâu?"

Thiết Uyển mặc dù không biết nam nhân muốn làm gì, nhưng trong lòng đã nỗi lên cảm xúc khó hiểu, "Ngươi hỏi chuyện này."

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi nàng vài chuyện, xem coi có biết được lai lịch bọn sát thủ không." Hướng Nhật bình thản nói, thấy nữ cảnh sát thần sắc biến đỗi hắn tự nhiên cũng biết, vì không muốn nàng lo lắng, nên cố ý che dấu mục đích thật sự.

"Là như thế nào?" Thiết Uyển có chút hoài nghi, nhưng liên quan đến an toàn của đối phương, nàng cũng không dấu diếm:."Nếu ngươi muốn tìm nàng thì nên nhanh lên, bởi vì buổi chiều nàng sẽ hồi quốc rồi."

"Cái gì!" Hướng Nhật kích động, vội vã đứng lên, "Ngươi nói nàng sẽ về nước? Chiều nay mấy giờ nàng ra sân bay?"

"Ngươi muốn làm gì!" Thiết Uyển rốt cuộc đã biết được đây là ý gì, run giọng nói: "Ngươi, không lẽ ngươi định ra nước ngoài?"

"Đúng vậy! Nếu không giải quyết bọn đầu sỏ đang núp trong bóng tối, ta sẽ đứng ngồi không yên, hơn nữa ai ở chung với ta sẽ gặp nguy hiễm." Tới lúc này Hướng Nhật đã từng bước công khai ý nghĩ của mình.

"Ngươi.như vậy ngươi sẽ chết!" Thiết Uyển khan giọng sắp khóc, "Ngươi không được đi, dù sao nữ hoàng đã trở về, có thể bọn chúng sẽ không quay lại đây."

"Có thể? Cái này chỉ là suy đoán, Ta không muốn ai trong các ngươi xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ngay cả hối hận ta cũng không có cơ hội!"

"Không được - " Thấy mình khuyên bảo cũng vô dụng, Thiết Uyển tiến lên chụp lấy hai vai hắn, sau đó lại nghe người kia hừ lên một tiếng đau đớn.

Thiết Uyển lập tức nhận thấy được sự khác thường, hơn nữa cảm giác trong tay cũng nói cho nàng biết, ngay lập tức vạch áo nam nhân ra, phát hiện ngay vị trí gần vai quấn một vòng băng trắng, giữa còn có máu chảy ra.

"Tại sao có thể như vậy?" Hướng Quỳ, ngươi bị thương sao không nói cho ta biết!" Thiết Uyển ánh mắt ngập tràn tức giận, đột nhiên vội ôm chầm lấy nam nhân, giống như là sợ trong phút chốc hắn sẽ biến mất trước mặt mình.

"Chỉ là trúng một viên đạn mà thôi, đạn đã được lấy ra rồi, không có việc gì đâu". Hướng Nhật an ủi nói. Nhưng nữ cảnh sát làm như không để ý tới, càng ôm chặt hơn nữa.

Hai người đang chìm đắm thân mật, một âm thanh bất thình lình phát ra: "Uy, Hai người các ngươi.tự nhiên thân mật trong lúc ta vắng mặt, coi chùng ta ghen đó nha!"

Đọc truyện chữ Full